Khi còn cách bầy trùng mười dặm, Trùng tộc bên ngoài vòng lại nghênh đón.
Đoạn đường này, Lục Diệp hoàn toàn không có ý che giấu khí tức Thần Hải cảnh và dao động linh lực sáng rực, tất nhiên Trùng tộc có cảm giác cực kỳ nhạy bén với dao động linh lực giống như thiêu thân bị đèn đuốc hấp dẫn.
Y Y từ trong cơ thể Hổ Phách lách mình ra, đi sát bên cạnh Lục Diệp, dẫn đầu thôi động thuật pháp, đánh ầm ầm tới Trùng tộc phía trước. Lục Diệp súc thế không phát, lại kéo gần lại một chút khoảng cách, lúc này mới vung đao liên trảm.
Từng đạo đao mang sắc bén như trăng lưỡi liềm chém về phía trước, dọc đường đi qua, dễ như trở bàn tay, từng con Trùng tộc bị chém thành hai nửa, chỗ vết cắt chỉnh tề bóng loáng, máu trùng và tàn thi rơi vãi.
Hổ Phách cũng há miệng gào thét trên vai Lục Diệp, mỗi một tiếng hổ gầm đều ẩn chứa uy năng kỳ lạ, khiến cho hành động của rất nhiều Trùng tộc đang nghênh đón chậm chạp, thân hình cứng ngắc.