Đổng Thúc Dạ biết cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Người ta có thú cưỡi thay đi bộ, còn có linh phù tương trợ, mà gã chỉ có thể thúc giục linh lực lướt đi, tiêu hao quá lớn. Chỉ cần đối phương có thêm hai tấm Phong Hành linh phù, gã sẽ mất khả năng đuổi theo.
Đến đây, Đổng Thúc Dạ ngẩng đầu nhìn phương hướng Lục Diệp chạy trốn, nhất thời sinh ra ý tưởng khác. Phương hướng kia chính là phạm vi chiếm giữ của gia tộc mà gã gia nhập. Nếu lấy danh nghĩa thiếu gia, lại thêm vận khí tốt hẳn là gã có thể triệu tập được một ít trợ thủ.
Nghĩ như vậy, gã thúc giục ấn ký chiến trường, truyền ra tin tức.
Trên lưng hổ, trong lòng Lục Diệp hơi bình tĩnh trở lại.
Đã qua hai tháng kể từ lần hắn bị đuổi giết trước đó. Trong hai tháng này, bất kể là hắn hay là Hổ Phách đều có trưởng thành, nhất là đêm qua Hổ Phách mới được lân phiến rèn luyện thân thể, hiệu quả rất rõ ràng. Cho nên Hổ Phách chạy nhanh hơn lần trước rất nhiều.