Dưới màn mưa, bóng dáng Lục Diệp không ngừng áp sát tới Đổng Thúc Dạ, từng đạo Kim Hồ trảm từ bên kia đánh tới, khiến hắn không ngừng né tránh, chém. Nếu thật sự không tránh thoát hoặc chém không kịp, Lục Diệp lại thúc giục Ngự Thủ ngăn cản.
Thỉnh thoảng hắn cũng bị đẩy lùi, nhưng nhìn chung, vẫn đang gian khổ đến gần Đổng Thúc Dạ.
Đổng Thúc Dạ nhíu mày. Nếu trước đó, có người nói với gã rằng, một tên tu sĩ tứ tầng có thể chống thuật pháp công kích của gã rồi từng bước đi tới trước mặt, chắc chắn gã sẽ cho rằng đối phương điên rồi.
Hiện giờ mặc dù gã chỉ có cảnh giới lục tầng, nhưng lại có nội tình của cảnh giới thất tầng, chẳng qua có chút linh khiếu trong cơ thể không thể tạo thành vòng tuần hoàn tiểu chu thiên, khiến cho thực lực giảm xuống không ít mà thôi. Cho nên lúc đối mặt với một tu sĩ tứ tầng, chỉ cần gã tiện tay dùng mấy đạo thuật pháp là giết được!
Vậy mà hiện tại, loại chuyện vốn không có khả năng xảy ra này, lại xuất hiện ngay dưới mí mắt hắn. Mà người làm được chuyện này, lại chính là một kẻ khiến gã thống hận nhất cuộc đời này.