Không bao lâu sau, tin tức truyền ra, gia tộc của tên thiếu gia hoàn khố lập tức phát lệnh truy nã nhằm vào Đổng Thúc Dạ, nhưng giờ này khắc này, Đổng Thúc Dạ đã sớm đuổi theo Lục Diệp không biết chạy được bao xa rồi.
Màn đêm buông xuống, Hổ Phách chở Lục Diệp vọt vào trong một mảnh đá lộn xộn, nơi này có từng cây cột đá to lớn đứng sừng sững, mỗi một cây đều cao hơn hai mươi trượng, rậm rạp chằng chịt không đếm xuể.
Hổ Phách đã chạy đến kiệt lực, ba tấm linh phù Phong Hành cũng dùng hết. May mắn ở một canh giờ trước, Đổng Thúc Dạ đã không truy kích nữa, Lục Diệp đoán chừng linh lực toàn thân của tên này cũng tiêu hao hết rồi.
Dù sao đuổi theo thời gian dài như vậy, kể cả Đổng Thúc Dạ có tu vi cao hơn hắn cũng không chịu nổi.
Lục Diệp thì ngược lại, linh lực chẳng những không tiêu hao, còn thừa dịp Hổ Phách bỏ chạy đã bổ sung tràn đầy.