Tốc độ của Hổ Phách lại có chút tăng lên, hẳn là lúc trước được tia máu tôi thể, lại có Phong Hành gia trì, dù Đổng Thúc Dạ có thể lướt đi truy kích, nhất thời cũng không đuổi kịp, điều này khiến gã rất tức giận.
Cũng may hiện giờ gã đã thông minh hơn, trên đường truy kích lại ném một hạt linh đan vào trong miệng, bổ sung tiêu hao, đồng thời hai tay đều cầm một khối linh thạch, hấp thu linh lực trong đó.
Thế cục lại quay về nửa tháng trước, trong lúc Lục Diệp chạy trốn, hắn không ngừng xâm nhập vào nơi hoang dã. Hơn nửa ngày sau, tốc độ chạy của Hổ Phách đã chậm rãi giảm xuống, thể lực tiêu hao quá lớn, may mắn Đổng Thúc Dạ cũng như thế, dù có linh đan linh thạch khôi phục, cũng không bổ sung kịp linh lực hao tổn.
Trong lòng giống như tự hiểu ý, hai bên đều dừng lại nghỉ ngơi hồi phục, thế nhưng lần này không nghỉ được bao lâu Lục Diệp đã bắt đầu chạy trốn, Đổng Thúc Dạ tất nhiên sẽ không để mặc cho hắn trốn thoát, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.
Một ngày sau, Đổng Thúc Dạ dừng lại trước một sơn động, khẽ cau mày!