Khi Lục Diệp nhìn thấy những Trùng tộc có vẻ ngoài dữ tợn này, hắn cảm giác rõ ràng Lục Oánh Oánh trên bờ vai đang rất khẩn trương, bởi vì tóc của mình bị kéo đau.
Chủng tộc này có đủ loại tật xấu, nhát gan sợ phiền phức, không đứng đắn không đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ là một đám nhỏ ngây thơ thiện lương, loại phẩm tính này không thích hợp sinh tồn trong tinh không, có lẽ chính bởi vì như vậy, bọn họ mới mất đi quê hương của mình, bất đắc dĩ phải đến Thụ Giới tìm một chỗ dung thân.
"Lục sư đệ có đề nghị gì tốt không?" Rất nhiều Trùng tộc nhìn qua cảm nhận được khí tức hai người, đang hung hăng đánh tới bên này, Ngọc Yêu Nhiêu mở miệng hỏi.
Lục Diệp từ từ rút đao, trong miệng phun ra một chữ:
"Giết!"