"Ta sẽ không bỏ ngươi lại mà đi." Câu tiếp theo của Lục Diệp khiến cho Lam Vũ Điệp tức đến hộc máu: "Nếu ta đi rồi, sợ là ngươi cũng không sống lâu được. Tối nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát."
Lam Vũ Điệp buồn bực nhìn hắn, còn Lục Diệp lại bình tĩnh đối diện với nàng.
Qua một lát, Lam Vũ Điệp mới chuyển tầm mắt, nàng biết mình không thể khuyên nổi đối phương.
Bỗng nhiên sắc mặt nàng trở nên căng thẳng: "Ngươi thay y phục cho ta?"
Mãi cho đến lúc này, nàng mới phát hiện, y phục của mình đã bị đổi, chuyển thành một bộ y phục của nam, xem kích cỡ, hẳn là nó thuộc về thiếu niên trước mặt này, hơn nữa miệng vết thương đều đã được xử lý thỏa đáng, không biết đã đắp lên loại dược gì, nhưng đã được cẩn thận băng bó. Lúc này, từ miệng vết thương đang truyền đến cảm giác tê dại.