Chờ đến lúc Vị Ương lại một lần nữa quay về, chiến trường vốn còn huyên náo bỗng trở nên im lặng, tất cả những linh lực dao động đều ngưng lại.
Không biết từ khi nào trong tay Vị Ương đã xuất hiện một cây chiến liêm thật lớn cao ngang người, phía trên chiến liêm kia không ngừng có khí tức tối đen tản mát ra xung quanh, mang tới cho người ta một loại cảm giác cực kỳ khó nắm bắt.
"Không muốn chết thì cút ngay!" Vị Ương nhàn nhạt lên tiếng.
Nơi ánh mắt nàng quét tới, đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều run sợ, lùi lại phía sau.
Nhưng đã có một người đứng dậy, trên trán người này hiện lên ký hiệu hình một ngọn liệt diễm, sống động như đang thiêu đốt. Hắn nhìn Vị Ương, thản nhiên nói: "Chuyện đùa giỡn giữa đám tiểu bối chúng ta lại kinh động tiền bối cao nhân như vậy thật khiến chúng ta vinh hạnh. Nhưng tiền bối mạnh mẽ tiến vào Linh Khê chiến trường, còn giết nhiều người như thế, chắc đã nếm đủ mùi vị khổ sở từ Diệt Hồn Thần Lôi rồi? Hiện giờ thần lôi đã chuyển sang màu tím đậm, tiền bối còn có thể giết thêm được mấy người?”