"Vậy theo ngươi thấy, vị trưởng bối Nguyệt Dao kia của nhà ngươi có thể tự mình trở về cứu ngươi hay không?" Trong đại điện, giọng nói của Lục Diệp vang lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Dĩnh đang quỳ dưới đất cách đó không xa, không hề rời mắt.
Tôn Dĩnh vẫn luôn không dám ngẩng đầu, cố gắng thể hiện ra sự yếu đuối và bất lực của mình, nghe vậy lập tức nói:
"Sẽ, lão tổ nhất định sẽ tới cứu ta, nàng rất coi trọng ta, luôn nói tương lai ta có thể kế thừa y bát của nàng!"
Nàng chắc chắn là một nữ tử thông minh, nếu nói sẽ không có ai tới cứu mình, vậy tất nhiên sẽ không còn nhiều thời gian nữa, cho nên dù tình huống thật sự như thế nào, nàng cũng sẽ lôi Nguyệt Dao cảnh sau lưng ra uy hiếp đám người Lục Diệp, câu trả lời chắc chắn như thế cũng là lựa chọn tốt nhất của nàng.
"Nếu như nói, bây giờ ta thả ngươi trở về, Thanh Lê Đạo giới còn có người nào dám xâm phạm góc xó xỉnh này của ta sao?" Lục Diệp lại mở miệng.