Lục Diệp nói một tiếng cảm ơn sau đó thả dây thả mồi cách bên người hắn mười trượng.
Tuy là lần đầu tiên bắt tay vào làm, trong quá trình có chút trúc trắc, nhưng lúc trước tốt xấu gì hắn cũng quan sát một lúc lâu nên quy trình vẫn là không sai, hơn nữa cũng biết giờ phút này nên chuyên chú cảm giác động tĩnh dây câu.
Tuy rằng toàn bộ Thùy Điếu đảo trong một ngày này không có người có thu hoạch nhưng trên thực tế tần suất cá ăn mồi vẫn rất cao, thỉnh thoảng lại có người nhấc cần thu dây, thậm chí có người bắt hụt, chẳng qua luôn là bởi vì nguyên nhân như vậy mà thất bại trong gang tấc.
Lục Diệp vừa mới thả mồi câu xuống nước được nửa canh giờ cũng đã cảm giác được dây câu có động tĩnh, hắn học theo dáng vẻ của những người khác, hơi nhấc cần, rõ ràng cảm giác được dây câu đã căng lên một chút, lúc mồi câu được nhấc lên, hắn mới nhìn thấy linh đan treo trên lưỡi câu thiếu mất một góc, rõ ràng là bị con cá cắn.
"Phải móc mồi câu một lần nữa, tuy Bạch Linh không có linh trí nhưng vẫn rất nhạy cảm đối với nguy hiểm, nếu móc câu lộ ra thì tuyệt đối sẽ không ăn mồi." Phác Khắc ở một bên cẩn thận chỉ điểm.