Những người này quanh năm mua bán Bạch Linh ở đây, cho nên đối với giá tiền của vật này xem như khá tinh chuẩn, cơ bản đều có thể cam đoan là giá cả phù hợp nhất.
Ngược lại nếu như vận khí tốt, còn có thể bán đắt hơn bình thường, giống như Khâu Bình Dương kia, trước đó muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý, thế nhưng lại thiếu một Bạch Linh, nếu như lúc đó hắn tham dự đấu giá, hiển nhiên sẽ ra giá tiền nhiều hơn.
Bảy tám người ngươi một câu ta một câu, giá cả của Bạch Linh một đường nước lên thì thuyền lên, thẳng đến cuối cùng có người ra giá năm ngàn ba trăm ngọc, trận đấu giá này mới coi như kết thúc.
Lục Diệp giao Bạch Linh cho người nọ, nhận được năm ngàn ba trăm ngọc của người ta, giao dịch kết thúc.
Lục Diệp cũng không cần sợ thiệt thòi, bởi vì dạng cạnh tranh này cơ bản sẽ không có thua thiệt, hơn nữa còn có thể tiết kiệm được việc vặt là mình đi tìm người mua. Tuy nói việc này không cần lo chuyện mua bán, nhưng Lục Diệp trở về Vạn Tượng đảo một chuyến cũng phải hao phí không ít thời gian.