Khí tức tử vong áp bách đến, một đám người Thánh Hỏa giáo lại thản nhiên hứng chịu, không nói điều gì khác, chỉ dựa vào lòng can đảm, dám trân mình ra nghênh đón Thiên Cơ thôi, cũng đủ khiến người ta kính nể, nhưng kính nể đến mấy cũng không thể thay đổi được vận mệnh sắp nhận lấy cái chết của bọn họ.
"Thánh hỏa hừng hực, thiêu đốt thân ta, tâm hoả không tắt, chẳng sợ tử vong!" Người quản sự có tu vi cao nhất đứng giữa đám tu sĩ Thánh Hỏa giáo bên kia, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng ngân nga.
Phía trên võ đài, nữ tu thất tầng cảnh nọ cũng cúi đầu xuống, mở miệng ngân nga: "Thánh hỏa hừng hực, thiêu đốt thân ta, tâm hoả không tắt, chẳng sợ tử vong!"
Ngay lúc lời nói ấy thốt ra từ miệng nàng, nàng cũng nâng ngón cái bên tay phải của mình lên, ấn mạnh xuống một vị trí nào đó trên ngực mình.
"Đây là... ." Bỗng nhiên Lý Bá Tiên ý thức được cái gì, sắc mặt khẽ biến.