Lam Vũ Điệp là phó trấn thủ sứ, còn Cao Thái là trấn thủ sứ, vốn dĩ còn có hai người đồng hành cùng bọn họ, nhưng trong trận chiến với tu sĩ Vạn Ma Lĩnh trước đó, hai người ấy đã chết rồi, di vật vẫn đang trong tay Lục Diệp. Lúc này hắn đưa để bọn họ phân biệt một chút, sau đó trả lại túi trữ vật của hai người kia.
Dù đã trốn thoát nhưng cái chết của hai người kia vẫn khiến Lam Vũ Điệp và Cao Thái cảm thấy tinh thần sa sút.
Sau khi trao đổi với bọn họ, Lục Diệp biết được vận khí của mấy người này không tồi, từ ban đầu đã tụ họp lại, sau đó, hợp sức bốn người giết chết vài tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, cho đến khi gặp những người kia.
Bọn họ có bốn người, nhưng bên kia lại có sáu, dưới tình huống thực lực và tu vi gần như tương đương nhau, rõ ràng là bên kia có lợi thế hơn, nếu không phải Lục Diệp đột nhiên động thủ, chỉ sợ hai người kia đã chết ở đó rồi.
“Hai người có biết vật này không?” Vừa nói, Lục Diệp vừa ném ra một mảnh xương về phía hai người họ.