Tiếng vang “Răng rắc” truyền ra, ngay trong lúc Ngự Thủ linh văn vỡ nát, cái đầu Lục Diệp cũng trầm xuống, hiểm hiểm tránh đi một kích phải bêu đầu này, mấy lọn tóc bay lên. Cũng chính lúc đó, trường đao trong tay đâm thẳng tới, linh lực màu lửa đỏ leo lên, đồng nghĩa với Phong Duệ linh văn gia trì.
Quỷ tu kia nghiêng người tránh đi một kích này, loan đao giống như vật còn sống khẽ lật mình một cái trên tay, sau đó dùng một loại góc độ không thể tưởng tượng nổi, cắt xé máu thịt trên cánh tay Lục Diệp máu tươi chảy ròng ròng.
Đôi bên vừa khai chiến chừng ba hơi thở, trên người Lục Diệp đã nhiều thêm hai miệng vết thương, tuy thương tích không nghiêm trọng, nhưng qua đó, có thể thấy được, chênh lệch thực lực song phương không nhỏ, nếu cứ đánh tiếp như vậy, tình cảnh của Lục Diệp sẽ càng ngày càng không ổn.
Phong Nguyệt Thiền lo lắng nhìn thoáng qua Lý Bá Tiên, trong mắt đầy dò hỏi.
Lý Bá Tiên lại chậm rãi lắc đầu, bây giờ vẫn chưa tới thời điểm bọn họ nhúng tay vào. Sở dĩ gã muốn Lục Diệp ra tay đối phó quỷ tu này, chủ yếu là vì cơ hội khó được. Mặc dù trước đó, gã từng dạy Lục Diệp hai mươi ngày Bích Huyết tông, nhưng nói gì thì nói, đó vẫn là sư huynh dạy sư đệ, kể cả khi gã xuống tay tàn nhẫn, liên tiếp đả thương Lục Diệp, cũng rất khó khiến Lục Diệp chân chính cảm nhận được sinh tử một đường, bởi vì hai người đều biết, Lý Bá Tiên không có khả năng thực sự giết hắn.