Hắn vừa lao ra khỏi quặng mỏ, cách đó không xa lập tức truyền đến một âm thanh cùng loại với tiếng chim hót, Lục Diệp túm lấy Hổ Phách, vứt nó xuống mặt đất, để cho nó hóa thành nguyên hình rồi xoay người lên lưng hổ, phóng qua bên kia.
Giây lát sau, hắn đã hội hợp cùng Hách Nhân huynh muội và điên cuồng trốn chạy.
Mấy người vốn tưởng rằng lần này nhóm mình chọc tổ ong vò vẽ khẳng định sẽ bị đuổi giết, Lục Diệp còn tính toán xong xuôi rồi, nếu đám người tới không nhiều lắm, hắn sẽ cùng Hách Nhân huynh muội giết cái hồi mã thương, nhưng nếu rất nhiều người tới, hắn sẽ tách khỏi Hách Nhân huynh muội, sau đó thúc giục Phi Dực tiếp tục chạy trốn, hấp dẫn lực chú ý của địch nhân.
Phải biết rằng tốc độ của Phi Dực rất nhanh, cửu tầng cảnh bình thường ngự khí phi hành cũng không đuổi nổi.
Nhưng cả đám bọn họ đã chạy được một đoạn đường, vậy mà phía sau chẳng có chút động tĩnh nào cả, điều này khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.