Không thể phủ nhận, từ sau khi ở Anh Sơn nhận được truyền thừa thuộc về mình, Hoa Từ xem như hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của y tu, nàng y tu này, có thể treo bầu tế thế, cũng có thể giết địch diệt giặc, hơn nữa nàng giết người cho tới bây giờ đều là thần không biết quỷ không hay.
Nhưng loại cục diện trước mắt này, Lục Diệp không biết nàng có thể giúp đỡ được gì.
Bên ngoài Vạn Độc Lâm, Lục Diệp cùng hơn hai trăm tu sĩ Vạn Ma lĩnh cách xa nhau đến mấy trăm trượng, Lục Diệp bất động, bên phía Vạn Ma lĩnh cũng không có động tác gì, không phải là không muốn giết Lục Diệp, thật sự là nhân thủ còn chưa đủ, hiện tại bọn hắn xung phong liều chết xông tới đây, Lục Diệp nhất định sẽ chạy mất.
Cứ tiếp tục kéo dài như vậy đối với bên Vạn Ma lĩnh là có lợi, bởi vì thời gian kéo dài, sẽ có càng nhiều tu sĩ tụ tập tới.
Đương nhiên, bọn họ càng hy vọng Lục Diệp chủ động xuất kích, kể từ đó, bọn họ có thể lấy khoẻ ứng mệt, hai trăm người vô luận như thế nào cũng có thể giết chết tai tinh khiến cho tất cả tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều ăn ngủ không yên này.