“Đây không phải là thái độ cầu xin.” Ánh mắt Lục Diệp rủ xuống, đối phương đầu tiên là lạt mềm buộc chặt, khi hắn chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên xuất hiện, lại cho hắn một chiêu ra oai phủ đầu, suýt nữa khiến hắn quỳ rạp xuống đất, hiển nhiên không phải thứ tốt lành gì.
“Bây giờ ngươi quá yếu.”
“Vậy thì cho ta một chút thứ có thể trở nên mạnh mẽ, ví dụ như vảy rồng lần trước, tùy tiện lấy một trăm tám mươi mảnh.”
Đầu rồng cười to, tiếng cười điếc tai làm rung rinh mật thất.
Trong tiếng cười, đầu rồng dần dần tiêu tán.