Trong tổ trùng những cuộc ác chiến không ngừng xảy ra, Chu Hải, Bàng Đại Hải, Đại trưởng lão và Thể Tu, bốn người hợp lực, như vậy mới miễn cưỡng có được sức chống lại Ngưu Mãnh.
Đám người còn lại phân tán ra bốn phía, mỗi người điều khiển ngự khí cùng uy lực thuật pháp, chuẩn bị cho cơ hội đánh tới Ngưu Mãnh. Thân thể như cột điện bị đánh chấn động không ngớt, từng vết thương hiện ra, nhưng sinh cơ Ngưu Mãnh thật sự là tràn đầy thái quá, mặc kệ bị thương bao nhiêu, chỉ trong chớp mắt là có thể khôi phục lại.
Hơn nữa phòng hộ của gia hỏa này cực kỳ kinh người, mọi người ở đây vốn chịu kịch độc ăn mòn, thực lực toàn thân không phát huy được một nửa, thủ đoạn thi triển ra lực sát thương đại giảm, rất nhiều công kích đánh vào trên người hắn, phần lớn có khả năng tạo thành đều chỉ bị thương da thịt, cho dù là Lục Diệp điều khiển ngự khí, gia trì linh văn song phong sắc bén cũng chỉ có thể làm bị thương ngoài da thịt, chỉ có phi kiếm của Chu Hải, kiếm thương chém ra có thể thấy được sâu tới tận xương.
Nhưng chuyện này căn bản không làm nên chuyện gì, Chu Hải nhiều lần thử sử dụng phi kiếm chém xuống đầu của hắn nhưng cũng không thể thành công. Ngưu Mãnh xác thực tránh không thoát phi kiếm như sét như điện kia, nhưng phi kiếm chém vào trên người gã, giống như chém trúng sắt thép, khó có thể chém đầu của hắn xuống.
Bầu không khí tuyệt vọng bao phủ tất cả mọi người, trước đó, bất kể là ai cũng chưa từng gặp loại địch nhân có năng lực khôi phục cường đại đến mức không giảng đạo lý này, ở trước mặt địch nhân như thế, bất kể là thủ đoạn gì, đều lộ ra vẻ yếu ớt.