Lục Diệp chỉ là Vân Hà tầng hai, thế cục như vậy hắn rất khó nhúng tay vào.
Thân hình đang lao nhanh tới bỗng dừng lại sau lưng Chu Hải, thân thể Lục Diệp hơi gấp khúc, nhẹ nhàng hít một hơi, linh lực quanh thân bốc lên, khí huyết bản thân và khí huyết Hổ Phách hòa trộn thành một mảng, Bàn Sơn Đao vắt ngang trước mắt, trên thân đao, linh quang hiện lên, cùng lúc đó, khí huyết khổng lồ trên cánh tay phải cầm đao tụ lại, huyết nhục nhúc nhích, toàn bộ cánh tay phải đột nhiên bành trướng một vòng.
Trong phút chốc, Chu Hải có một loại cảm giác như mũi nhọn đâm vào lưng, tựa như có nguy cơ to lớn sắp đánh úp về phía sau.
“Rút kiếm!” Lục Diệp quát chói tai.
Chu Hải không chút do dự, trường kiếm rút ra, đồng thời thân thể lập tức ngồi xổm xuống, trượt ra bên cạnh.