Chương 797: Không khéo sao!
Trong con hẻm nhỏ giữa hai nhà kho, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi, vài bóng người cầm vũ khí trên tay tựa vào góc tối, kiên nhẫn chờ đợi.
Đường Ngọc Đan cầm ống nhòm trong tay, nằm sấp trên nóc nhà kho, nhìn đoàn xe phía xa, thấp giọng mở miệng:
"Nhiều nhất một khắc là tới, chung quanh không có người qua đường đi dạo, mỗi người đều vào vị trí, tốc chiến tốc thắng.”
Đám người Hứa Thiên Ứng nghe vậy, âm thầm nghĩ, ẩn nấp ở trên mái hiên hai bên đường nhỏ hoặc là đống tạp vật.