Chương 1171: Không Cần
Đã đến sau nửa đêm, mưa rơi nhỏ dần, phủ Quốc công yên tĩnh trở lại, chỉ có chiếc đèn trong khách viện vẫn còn sáng.
Nữ Đế trải qua một phen điều trị đã bình yên nhập mộng.
Phạm Thanh Hòa mặc dù có chút ủ rũ nhưng hiển nhiên không dám ngủ, ngồi một mình trước thư án mặt hướng cửa sổ, hai tay nâng cằm, rất có cảm giác trông mòn con mắt.
Đợi không biết bao lâu, hai mí mắt Phạm Thanh Hòa đã đánh nhau, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió, tiếp theo một bóng người từ tường vây nhảy vào, rơi vào hành lang.