Chương 1193. Đừng Khóc
Dạ Kinh Đường thấy động tác rất mất tự nhiên lại đứng dậy lấy váy từ bên cạnh trực tiếp khoác lên người của Phạm Thanh Hoà, chỉ lộ ra đôi chân trần sau đó ngồi xổm xuống lấy bình thuốc đổ nước thuốc mát lạnh vào mu bàn chân, dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi.
Phạm Thanh Hoà che váy lại, quẫn bách ở đáy mắt nhất thời tiêu tan nhiều, cầm lấy váy che cơ thể, nghĩ lại hơi căm tức nói: “Sao ngươi lại chạy vào phòng ta? Ta cũng đâu có sao.”
Dạ Kinh Đường vừa nghiêm túc bôi thuốc vừa giải thích: “Vừa rồi ta nghe thấy tiếng động kỳ lạ trong phòng, hỏi một tiếng thì cô sợ hãi kêu lên, còn kêu đau, sợ có điều bất trắc mới qua đây, cô thử xiêm y thì nói một tiếng là được, hoảng như vậy làm gì?”
Phạm Thanh Hoà nghĩ lại hình như đúng là nàng phản ứng thái quá, mặt đỏ bừng đáp: “Trời sắp sáng rồi, ta ở trong phòng thay đồ, ngươi đang ngủ ngon giấc đột nhiên nói chuyện, ta có thể không bị doạ sao? Ngươi…ngươi nghe không hiểu hả?”