Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đôi mắt to của Tiêu Y cũng híp lại.
“Ai muốn bảo hộ muội ấy?” Lữ Thiếu Khanh ngạo kiều không thừa nhận: “Được rồi, đến lúc đó gặp được nguy hiểm, ta là kẻ chạy đầu tiên, bất kể sống chết của các ngươi.”
Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào người bọn người Hồ Yên: “Các ngươi nên làm gì thì làm đó đi.”
Sau khi nói xong tiện tay vạch một cái, khe hở hư không lộ ra sau đó ba người ba thú biến mất trong mắt bọn người Hồ Yên, để lại bọn người Hồ Yên trong gió thổi.