Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chó ngốc, ngươi có nói không?” Lữ Thiếu Khanh lắc lắc tay mình, tia chớp màu đen nhảy múa theo, tràn ngập linh tính, Lữ Thiếu Khanh suy đoán: “Sẽ không phải gọi là Luân Hồi điện đấy chứ?”
“Ngươi đi chết đi!” Xương Thần hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn chằm chằm tia chớp màu đen trong tay Lữ Thiếu Khanh, như đang tự thuyết phục mình: “Ngươi không thể có được thứ đồ như vậy, thứ đồ này không thể nào xuất hiện trong tay ngươi.”
“Sâu kiến, không xứng! Không sai, sâu kiến, ngươi đang giả thần giả quỷ.”
“Giả thần giả quỷ?” Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời đưa tay đặt lên vòng phòng hộ.