Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Nhưng ngẫm lại cũng phải, thiên phú kinh người như thế nói không chừng là đại ngưu nào đó chuyển thế.”
Ngẫm nghĩ, Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng mạnh mẽ: “Hóa ra bắp đùi lớn ở ngay bên cạnh ta, vọng huynh thành long, sau này sư huynh ngầu lòi rồi ta có thể tung hoành ngang dọc.”
Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở, cười giống như lượm một triệu viên linh thạch vậy, ngay cả đau đớn trên người cũng cảm thấy chẳng sao.
Nghỉ ngơi chốc lát, Lữ Thiếu Khanh đi tới trước cửa đá, muốn mở ra lần nữa.