Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bạch Thước trầm mặc, không lời nào để nói.
Nhìn thấy Bạch Thước trầm mặc, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tranh thủ thời gian, người đem theo đám tiểu cầm thú này cùng ta rời đi coi như lưu lại chút dòng giống cho yêu tộc.”
“Có thể rút đến chỗ nào chứ?” Hồ Yên khó chịu hỏi, hừ, cái tên không công bằng, thứ hèn nhát.
“Đi đâu mà không được? Ngươi muốn đi Ma giới ta cũng có thể đưa ngươi đi.” Lữ Thiếu Khanh trả lời Hồ Yên một câu, ngược lại nói với Bạch Thước: “Cùng lắm ta không thu phí đi đường của các ngươi, cho các ngươi miễn phí.”