Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi vậy, yêu nghiệt có tổng giá trị tiềm lực ba mươi như nàng, có thể gặp được đã là may mắn lắm rồi, xem như ta đầu tư trước vậy.”
Hắn chắp hai tay lại, bấm một đạo pháp quyết, một chiếc lá cây từ trên Huyền Thiên Bảo Thụ đột nhiên rơi xuống.
Huyền Thiên Bảo Thụ trên đỉnh Ngọc Kinh Sơn khổng lồ đến mức gần như vô biên vô hạn, tán cây che phủ cả bầu trời. Cho dù chỉ là một chiếc lá nhỏ nhất cũng có diện tích lên tới cả mẫu.
Lâm Phong búng ngón tay, chiếc lá Huyền Thiên Bảo Thụ không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn nhỏ bằng móng tay người.
Chiếc lá thu nhỏ dán lên trán Nhạc Hồng Viêm, sau đó dung nhập vào mi tâm của nàng.