Đôi mày kiếm đỏ rực của Nhạc Hồng Viêm lập tức dựng đứng, nàng định bước lên một bước, nhưng lại cứng cứng dừng lại, xoay người nhìn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong mỉm cười, khẽ gật đầu.
Hắn nhìn nam tử áo đỏ, thầm nghĩ: "Tên ngu ngốc, muốn giả dạng công tử bột ra đường bắt nạt người khác, cũng phải xem người ta là ai chứ, nếu không cẩn thận đụng phải thiết bản cũng không biết chừng."
Thấy ánh mắt hai người trao đổi với nhau, vẻ mặt nam tử áo đỏ càng thêm u ám: "Cô nương, bổn công tử nói 1 câu công bằng, một tên phàm nhân không có chút tu vi nào như hắn, căn bản là không xứng với..."
Lời còn chưa dứt, nửa câu sau đã nghẹn lại trong cổ họng.