Thật lâu sau, trong đầu Lâm Phong đột nhiên hiện lên một tầng lĩnh ngộ.
"Con người sống trăm năm, phù du sống vài ngày, đều có sinh lão bệnh tử, đến cuối cùng đều phải chết, cũng không có gì khác nhau, sinh mệnh của con người có ý nghĩa, phù du tự nhiên cũng có, chỉ là con người chưa chắc đã hiểu được phù du."
Lâm Phong ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, chậm rãi xoay cổ nhìn núi sông cỏ cây xung quanh, nhìn hồ nước trước mắt, cuối cùng tầm mắt lại rơi vào trên người tiểu trùng sinh mệnh ngắn ngủi kia.
Suốt ba ngày trôi qua, Lâm Phong vẫn ngồi xổm bên cạnh ao nhỏ không nhúc nhích, quan sát đầy đủ quá trình côn trùng kia từ khi sinh ra, trưởng thành, đến cuối cùng già yếu tử vong, quan sát một sinh mệnh sáng sinh, già yếu, bệnh tật, diệt vong.
Sau khi một con côn trùng tử vong, Lâm Phong đứng bật dậy, nhắm mắt lại: "Côn trùng, con người, tất cả vạn vật sinh linh trong thiên địa, thậm chí cả thế giới thiên địa này, đều phải trải qua quá trình sáng tạo, già yếu, tan vỡ, cuối cùng diệt vong quay về với một mảnh hư vô!"