Thế nhưng nhóc tỳ nào có bận tâm nhiều đến vậy, mặc dù trong mật thất chỉ có một mình nó, nó vẫn thó lom lom nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh tay chộp lấy gốc Cửu giai Thông Thiên Thảo, rút thẳng lên khỏi mặt đất.
Nhạc Hồng Viêm ngây người nhìn cảnh tượng vừa rồi, có phần do dự nhìn về phía Lâm Phong: “Tiền bối, Thiên Hạo, nó, nó đây là...”
Khóe miệng Lâm Phong giật giật, chẳng nói chẳng rằng.
Miêu Thế Hào thì cười ha hả không ngớt: “Còn có thể là gì nữa? Trộm linh dược chứ còn gì nữa, mà nói đúng ra thì đây đâu phải ăn trộm nữa, đây rõ là cướp trắng trợn, xông thẳng vào kiếm trận nhà người ta rồi cướp trắng trợn đấy chứ.”
“Ôi chao, cười chết ta mất, thằng nhóc này thú vị thật, ta thích, hợp khẩu vị ta.”