Nhưng mà không có lệnh của Lưu Tiểu Viễn, bọn họ không dám đứng dậy, vẫn ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Bên kia, Diệp Giang vẫn chưa tỉnh lại, xem ra cú đá của Lưu Tiểu Viễn không hề nhẹ.
"Các người có khát không?" Lưu Tiểu Viễn nhìn những người quỳ trên mặt đất hỏi.
Môi của Đường Trung Tín và những người khác đã khô nứt, chỉ muốn cầm lấy thùng nước lớn uống ừng ực cho đã, đương nhiên là khát không thể khát hơn, chưa bao giờ có lúc nào khao khát được uống một ngụm nước như thế này.
Nghe Lưu Tiểu Viễn hỏi, Đường Trung Tín và những người khác không hiểu ý của Lưu Tiểu Viễn, vừa rồi vấn đề tắm nắng đã bị Lưu Tiểu Viễn đảo cho chết đi sống lại rồi, bây giờ anh lại hỏi đến vấn đề này, bọn họ nhất thời không dám trả lời bừa.