Thấy Mã Tường Sinh đáng thương cầu xin mình, hơn nữa tối nay lại có nhiều người có mặt ở đây, nếu Mã Tường Sinh thật sự chết thì mặc dù không có bằng chứng trực tiếp chứng minh Mã Tường Sinh là do mình giết, nhưng cũng không tránh khỏi sẽ có một số phiền phức.
Hơn nữa, cho dù giữ lại cái mạng chó cho Mã Tường Sinh thì ông ta cũng là một phế nhân, coi như cho ông ta một bài học vậy.
Lưu Tiểu Viễn không phải là loại người tàn nhẫn, nhưng cũng tuyệt đối không phải là loại người tốt bụng thánh mẫu bạch liên hoa.
"Đại ca, tiền bối, chỉ cần anh tha cho tôi một mạng, sau này tôi nhất định sẽ nghe theo anh, mọi chuyện đều nghe theo anh..." Mã Tường Sinh ôm chặt lấy đùi Lưu Tiểu Viễn cầu xin, dáng vẻ đáng thương đó, thật sự khiến người ta có chút đau lòng.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Đã như vậy, thì nể tình ông ngoan ngoãn như thế, tôi tha cho ông một mạng.”