Thấy Vương Tình quyến rũ như vậy, Lưu Tiểu Viễn không nhịn được nữa, lập tức cười xấu xa nói: "Quản lý Vương, em nói anh định làm gì chứ? Anh chỉ muốn xem trên người quản lý Vương có mùi giấm không thôi."
"Không cho anh ngửi, không cho anh ngửi." Vương Tình cười khúc khích, rồi chạy đến chỗ ghế Lưu Tiểu Viễn ngồi.
Lưu Tiểu Viễn lập tức đuổi theo, cười hì hì nói: "Quản lý Vương, đừng chạy, em không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh đâu!"
Nói rồi, Lưu Tiểu Viễn còn cố ý đưa hai tay ra nắm lấy, động tác đó giống như nắm lấy núi đôi của Vương Tình vậy.
"Nếu em không chạy, chẳng phải sẽ bị tên xấu xa là anh ăn mất sao!" Vương Tình cười nói.