"Anh dám đánh tôi?" Sở Thiên Thư sau khi phản ứng lại thì há miệng nói ra câu này.
Lưu Tiểu Viễn không khỏi lắc đầu, tại sao mỗi lần đánh người xong, người bị đánh đều sẽ lặp lại câu này? Chẳng lẽ thật sự vì một cái tát mà đánh cho đầu óc đối phương tạm thời chập mạch sao.
Tôi đã đánh anh rồi, anh còn giống như một thằng ngốc hỏi tôi dám đánh anh? Được thôi, tôi sẽ thành toàn cho anh, đánh anh thêm lần nữa, dùng hành động để trả lời câu hỏi ngu ngốc này của anh.
Lưu Tiểu Viễn lại tát thêm một cái, cái tát này khiến Sở Thiên Thư lảo đảo hai bước mới đứng vững.
"Tôi dùng hành động trả lời câu hỏi vừa nãy của anh, thế nào? Câu trả lời này có làm anh hài lòng không, nếu không hài lòng thì tôi có thể tiếp tục." Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói.