Hồng Tam lập tức lăn ra khỏi xe, bò đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn, quỳ xuống trước mặt Lưu Tiểu Viễn cầu xin: "Đại ca, tôi sai rồi, đại ca, cầu xin anh tha cho tôi một mạng...”
Kiến hôi còn muốn sống, huống chi là một kẻ ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh như Hồng Tam, càng trân trọng mạng nhỏ của mình.
"Vừa nãy không phải anh nói muốn tôi chết rất khó coi, còn nói nếu không giết chết tôi, anh không họ Hồng sao?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Hồng Tam phản vấn.
Vừa nãy còn vênh váo tự đắc, bây giờ lập tức biến thành cháu trai ngoan ngoãn, đúng là buồn cười!
Phùng Bình ở bên cạnh nghe vậy thì lập tức giơ chân đá Hồng Tam một cái, khiến Hồng Tam ngã chổng vó.