“Tiểu Viễn đến rồi à!" Bố mẹ của Đàm Uyển Thu cũng đi ra, nói: "Nhanh vào đi, bên ngoài nắng to."
Vào nhà, Đàm Uyển Thu liền kéo Lưu Tiểu Viễn lên lầu, nói: "Chị em đang ở trong phòng dọn đồ, anh nhanh lên đi."
Đến cửa phòng của Đàm Uyển Nghi, Đàm Uyển Thu mở cửa phòng, đẩy Lưu Tiểu Viễn vào rồi đóng cửa lại, đứng ở cửa cười hì hì nói: "Anh rể, anh và chị em nói chuyện vui vẻ trong phòng nhé."
Bị Đàm Uyển Thu đẩy vào phòng, Lưu Tiểu Viễn liền thấy Đàm Uyển Nghi đang sắp xếp quần áo lót của mình, vốn dĩ đây không phải chuyện gì đáng xấu hổ nhưng khi thấy ánh mắt của Lưu Tiểu Viễn nhìn chằm chằm vào mình, Đàm Uyển Nghi lập tức đỏ bừng cả hai má.
"Anh... anh đến rồi." Đàm Uyển Nghi ngượng ngùng hỏi một câu, quần áo lót trong tay lập tức nhét vào vali, rồi đóng vali lại.