Bố của Tằng Bân là Tằng Tường thấy Lưu Tiểu Viễn dễ nói chuyện như vậy, liền cho rằng Lưu Tiểu Viễn là người sợ phiền phức, trong lòng nghĩ không bằng nhân cơ hội này đòi thêm một chút.
"Anh bạn, anh xem tôi và con trai tôi bị đánh thành thế này, anh đưa một nghìn tệ là được rồi." Tằng Tường nói.
Một nghìn tệ, đối với Lưu Tiểu Viễn bây giờ mà nói thì đúng là không phải chuyện gì nhưng có tiền không có nghĩa là Lưu Tiểu Viễn muốn làm kẻ ngốc, với thương tích của bố con Tằng Tường này, bồi thường năm trăm tệ là cùng, tên này lại há miệng đòi một nghìn.
"Vị đại ca này, há miệng đòi nhiều quá thì không tốt đâu nhỉ?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Tằng Tường cười hỏi.
Tằng Tường nghe vậy, lập tức không chịu, nói: "Anh bạn, đây là tôi còn có lương tâm mới nói có một nghìn đấy, anh nói tôi há miệng đòi nhiều quá, anh đây hoàn toàn là vu khống, anh xem mặt tôi này, còn có mắt của con trai tôi này, một nghìn tệ có nhiều không? Tôi nói cho anh biết, tôi không đòi anh ba nghìn tệ đã là nể mặt anh lắm rồi."