TRUYỆN FULL

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chương 102: Xung đột

“Bằng!”

“Bằng!”

“Bằng!”

“...”

Sau khi Triệu Không Thanh bắn hết băng đạn trong tay, lập tức lấy ra một băng đạn khác, tiếp tục bắn tỉa điên cuồng.

Dựa vào tốc độ bóp còi nhanh chóng của hắn, băng đạn trong tay lại bắn hết rất nhanh.

“Cảnh sát Triệu, hạn mức tháng này của ngươi đã xong rồi.” Lúc này, một gã nhân viên cảnh sát từ một phía đi tới, nói với Triệu Không Thanh.

Lúc mà hắn nói, hắn lại nhìn về lên bảng thành tích một chút, thầm giật mình trong lòng, cảnh sát Triệu này thật sự là tên quái vật.

Khoảng cách mục tiêu ở đây khoảng ba mươi mét, nhưng mà mỗi cú bắn của Triệu Không Thanh đều không thấp hơn vòng chín điểm.

“Được rồi.” Triệu Không Thanh gật đầu, giọng có hơi khàn một chút.

Sau đó, hắn trả lại khẩu súng, đi về phía bên ngoài.

“Cảnh sát Triệu, có muốn đi ăn cơm hay không?” Cũng là ngay khi hắn đi ra khỏi trường bắn, một giọng nói truyền đến.

Triệu Không Thanh nhìn lại, liền thấy được một gương mặt... Tràn đầy phiền phức.

Hắn biết người ta, đội viên đội thứ mười chín Tỉnh Tây Vũ của Đồ Long Bộ, Trịnh Vũ.

Kể từ sau khi hắn thi tuyển chọn, người này cũng là bởi vì không đánh nhau thì không quen biết, thường xuyên đến tìm hắn chơi.

“Không được, ta đây còn có việc.” Triệu Không Thanh lắc đầu, nói.

Kể từ sau khi hắn thi rớt vòng tuyển, làm cái gì cũng cảm thấy không có hứng thú.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn gì thật ngon được không.” Trịnh Vũ cười cười, vỗ vỗ bả vai Triệu Không Thanh, nói: “Hơn nữa, ta có một số việc còn muốn hỏi ngươi một chút.”

Triệu Không Thanh nghe vậy, hơi ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu nói: “Được, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Sau đó, hắn liền đi ra theo Trịnh Vũ, ngồi lên chiếc xe jeep đến đường Khô Khẩu.

Ở đây có một con phố ẩm thực, dài khoảng một km.

Ở chỗ này, trời vừa tối, sẽ bán đồ cực kỳ cháy hàng.

Từ khoảng bốn giờ chiều, làm đến bốn năm giờ sáng, khách khứa tấp nập không biết mỏi mệt.

Sau khi Trịnh Vũ và Triệu Không Thanh đến nơi này, đã tìm được một cái nhà hàng tên là Cá mè hoa.

“Người anh em họ Triệu của tôi ơi, ngươi cứ chọn đại đi, nhà hàng ta biết, đồ ăn ngon cực kỳ. Nhất là canh bào ngư ở đây, cái món ngon ấy, ngon hơn cả mối tình đầu.” Trịnh Vũ vừa vào trong nhà hàng này, lập tức nói với Triệu Không Thanh.

“Các ngươi không phải là vừa mới tới thành phố Tây Giang không có bao lâu sao? Làm sao mà lại quen thuộc với nơi này như vậy?” Triệu Không Thanh khẽ nhíu mày hỏi.

Trịnh Vũ nghe vậy, cười ha hả, “Ta đã nói với ngươi, trong đội ta có một người, tên là Lý Mạc, cực kỳ thích ăn uống, cho nên lúc mà mới thành phố Tây Giang, đã nắm rõ tất tần tật nơi nào thành phố Tây Giang có đồ ăn ngon rồi.

Theo như hắn nói, bà chủ nhà hàng này xinh đẹp, làm canh bào ngư cũng tuyệt nhất, ngươi có thể thử một chút.”

“Ây...” Triệu Không Thanh trầm mặc một chút, nói: “Canh bào ngư này đứng đắn không vậy?”

“Dĩ nhiên là đứng đắn rồi.” Trịnh Vũ nghe vậy cười khúc khích, sau đó thấp giọng nói: “Thứ không đứng đắn ta đây còn chưa có tìm ra, ngày nào đó tìm ra rồi dẫn ngươi đi ha?”

Triệu Không Thanh không lời, sau đó lắc đầu.

Trịnh Vũ cười cười, rồi đi gọi thức ăn.

Triệu Không Thanh ngồi yên tại chỗ, nhìn một chút bốn phía xung quanh, phát hiện nhà hàng này thật sự làm ăn rất tốt.

Hai người bọn họ vừ tới đây, thì đã đầy người rồi.

“Chào ngài.”

Mà cũng chính là lúc này, một giọng nói truyền đến.

Triệu Không Thanh quay đầu nhìn lại, thấy được một người đàn ông mang giày tây cùng với ba người ngoài Liên bang tóc nâu mắt xanh đứng chung một chỗ.

Người mới lên tiếng ban nãy, chính là người đàn ông mang giày tây.

“Vị cảnh sát này, là như vậy, ta đây muốn chiêu đãi bạn bè ngoài Liên bang, không biết ngươi có thể nhường cho chúng ta một vài chỗ được không?” Người đàn ông mặc đồ âu nở nụ cười chân thành nói.

Triệu Không Thanh quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn ba người ngoại quốc một chút, cũng không trả lời, chẳng qua là mở món đồ ăn duy nhất ra, lấy nước sôi tưới lên.

“Why didn't the yellow monkey give us a seat?” (Sao con khỉ da vàng này không nhường chỗ cho chúng ta?) Một gã đàn ông ngoại quốc lực lưỡng thấy thế,

Không tự chủ được mà chất vấn người đàn ông mặc đồ tây kia.

Nghe được lời nói của đối phương, mắt Triệu Không Thanh lộ ra một chút lạnh lùng.

Chỉ là hắn của tay, vẫn đang chế nước sôi, không hề có một chút lay động.

“Người anh em.” cũng chính là lúc này, tên đàn ông mặc âu phục kia đi lên trước, nhỏ giọng nói: “Ta là người của tập đoàn Kim Nhai, mấy vị này lại là khách hàng lớn ngoài Liên bang, ta nghĩ ngươi không nên phá hỏng tình hữu nghị giữa Liên bang và ngoài Liên bang nhỉ.”

“Cút.” Triệu Không Thanh quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng.

Người đàn ông mặc đồ tây thấy ánh mắt lạnh như băng ấy cứng cả người, lập tức cảm giác mình giống như là bị dã thú theo dõi vậy, nổi da gà trên khắp cả người.

“What is he talking about?” (Hắn nói cái gì vậy?) Tên đàn ông lực lưỡng ngoài Liên bang đứng ở bên có hơi khó hiểu hỏi.

Người đàn ông mặc đồ âu còn muốn lên tiếng.

“Hắn nói là no (không), đ-t mẹ mày đấy.” Cũng chính là lúc này, Trịnh Vũ không biết khi nào thì đi qua, cười hì hì nói với đám đàn ông vạm vỡ ngoài Liên bang.

Ba tên người ngoài Liên bang nghe vậy, khẽ ngây ngốc, mặc dù bọn họ không nghe hiểu phần lớn ý tứ trong lời của đối phương, nhưng mà lại nghe rõ ràng từ “no” trong đó.

Bọn họ hiểu được, đối phương là đang từ chối mình.

“Vẫn chưa nghe hiểu hả?” Khóe miệng Trịnh Vũ toét ra, sau đó dùng tiếng ngoài Liên bang nói chuyện: I said fXXk your mother.” (Tao nói đ-t mẹ mày)

Triệu Không Thanh ở bên có hơi im lặng, hắn không nghĩ rằng Trịnh Vũ vậy mà lại “cứng” như thế.

Chẳng qua, trong lòng hắn cũng là cảm thấy thoải mái, mới vừa rồi đám người kia ở trên đất Liên bang nói mình là khỉ da vàng, hắn đã muốn đánh người rồi, chỉ là bởi vì hắn mặc cảnh phục sở cảnh sát Liên bang, để ý đến ảnh hưởng, vậy nên cũng chưa sinh sự mà thôi.

Mấy tên người ngoài Liên bang, nghe thấy Trịnh Vũ nói, sắc mặt lập tức tái đi.

Một gã vạm vỡ ngoài Liên bang, trợn mắt trừng trừng, giơ quả đấm về phía Trịnh Vũ.

Hai gã ngoài Liên bang khác thấy thế, cũng lập tức lao đến cùng hắn, muốn đánh người.

Trịnh Vũ hời hợt tránh qua quả đấm của một tên, cười quay đầu hỏi Triệu Không Thanh vẫn còn đang uống trà, nói: “Cảnh sát Triệu, bây giờ ba người bọn họ đánh một người là ta, ta đánh trả không có sao chứ?”

“Đừng đánh chết đánh tàn phế là được, xảy ra chuyện, ta để cho ngươi giải quyết.” Triệu Không Thanh nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà, nhàn nhạt nói.

“Được rồi, có lời này của ngươi ta an tâm rồi.” Trịnh Vũ cười một tiếng, sau đó chợt đánh một đấm vào một cái trên bụng của một tên ngoài Liên bang vạm vỡ.

Người nọ bị đánh một đấm, lập tức phun cả nước chua trong dạ dày ra.

Tiếp theo, Trịnh Vũ lại cho một người một đá, dễ dàng đạp ngửa hai gã đàn ông ngoài Liên bang khác.

Lập tức, ba người nằm trên mặt đất, kêu rên không ngừng.

Từ khi ba người đánh tới, đến khi Trịnh Vũ phản đòn, chẳng qua là trong mấy hơi ngắn ngủn đã giải quyết được cuộc ẩu đả.

Cũng chính là vì Trịnh Vũ không muốn giết người, nếu không ba người này đã mất mạng từ lâu.

Khi ba người này bị đánh ngã, xung quanh lập tức truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đây là của khách hàng xung quanh.

Bọn họ lúc trước đã thấy ba tên người ngoài Liên bang này rất đáng ghét rồi.

“Các ngươi... Các ngươi...” Người đàn ông mặc đồ tây thấy ba tên khách hàng của mình té trên mặt đất, trong nhất thời hoang mang lo sợ.

“Cút.” Triệu Không Thanh quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói.

Người đàn ông mặc đồ tây nghe vậy, sợ run cả người, lập tức đỡ lấy ba người kia rời đi.