TRUYỆN FULL

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chương 84: Đưa tiền

“Con trai của ngươi nói với ta, ngươi muốn năm mươi vạn khối tiền cứu mạng.” Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn về phía Ôn lão thái, thản nhiên hỏi.

Khi hắn ngẩng đầu, Ôn lão thái cũng thấy rõ mặt của hắn.

Đó là một tấm mặt nạ vặn vẹo cực kì, phảng phất như ác quỷ.

“Ta... Ta...” Ôn lão thái nhất thời bị dọa đến mất đi khả năng nói chuyện, đại tiện tiểu tiện đều ra.

“Hắn muốn ta cho ngươi năm mươi vạn, ta đưa tới cho ngươi.” Tô Bạch cười, ném tiền âm phủ trong tay vào trong bồn sắt, nói: “Năm mươi vạn, đều ở nơi này.”

“A!!” Ôn lão thái rít gào lên tiếng, bất tỉnh.

Ngày thứ hai, khi bác sĩ và hộ sĩ tới, phát hiện Ôn lão thái đã điên mất rồi.

Bên trong phòng trọ, Tô Bạch ngồi trên ghế salon dựa lưng vào ghế, cảm giác toàn thân nhẹ nhõm.

Tâm trạng của hắn lúc này vô cùng ung dung, lúc trước khi hắn hoàn thành nguyện vọng của Bành Niệm, hắn đã cảm thấy nhiệm vụ này hoàn thành có chút miễn cưỡng, tìm được một cái tay cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Cho nên, lần này hắn khi hoàn thành nguyện vọng của Đinh Tuấn, thì dùng tiền âm phủ đốt cho Ôn lão thái.

Thật không ngờ, vẫn hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Bạch cầm lấy mặt nạ vặn vẹo bên cạnh lên, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại trên đó, trong lòng có chút cảm thán, đây chính Mặt Thú.

Toàn thân mặt nạ này là màu đỏ thẫm, mặt trên có hình vẽ vặn vẹo dữ tợn, khiến người ta nhìn chỉ cảm thấy sợ hãi, như nhìn thấy ác quỷ.

Tô Bạch nhìn mặt nạ, dừng một chút, đeo mặt nạ lên mặt.

“Hô...” Hắn cảm nhận được sức mạnh ở trong thân thể, nhẹ nhàng thở một hơi, trong lòng có chút mừng rỡ.

Cái Mặt Thú này tuyệt đối là một đạo cụ vô cùng cường đại, hiện tại hắn có hai điểm thuộc tính nhanh nhẹn, cùng với ba điểm thuộc tính sức mạnh, đeo lên cái mặt nạ này, một phát bỏ thêm 1 điểm thuộc tính nhanh nhẹn cùng với 1.5 điểm thuộc tính sức mạnh.

Tô Bạch đứng dậy, đi tới trước gương trong phòng rửa mặt, nhìn khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo trước mặt, trong lòng hơi động.

Sau đó, hoa văn hung tợn và vặn vẹo trên Mặt Thú bắt đầu biến mất, dần dần hóa thành màu da, biến thành diện mạo nguyên bản của hắn.

Sau khi Tô Bạch dùng máu tươi thành lập liên hệ với Mặt Thú này, hắn phát hiện cách dùng của nó.

Cái Mặt Thú này, thời điểm không sử dụng, sẽ cùng da thịt kết hợp hoàn mỹ, mỏng như cánh ve, người bên ngoài tuyệt đối sẽ không phát hiện được dị trạng gì.

Thời điểm sử dụng, chỉ cần tâm niệm vừa động là được.

Tô Bạch thử vẻ mặt của mình một chút, không có phát hiện dị dạng gì, cũng yên lòng.

Đạo cụ mạnh mẽ như vậy, vẫn là đeo ở trên mặt thì tốt hơn, có thể để cho hắn sử dụng bất cứ lúc nào.

Mặc dù nói khi vừa đeo có lẽ sẽ có chút không quen, thế nhưng sau một thời gian ngắn quen rồi, sẽ không có cảm giác gì.

Cũng chính vào lúc này, Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã đến mười một giờ khuya.

Hắn còn nhớ rõ, sáng sớm hôm nay, Lý Thanh Trúc còn nói với hắn, hừng đông sẽ thông báo cho hắn tiến đường Long Bình.

Sao bây giờ còn không gọi điện thoại qua đây.

“Reng reng reng...” Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của hắn đột nhiên truyền đến tiếng chuông.

Tô Bạch lấy điện thoại từ trong túi ra, nghe điện thoại.

“Alo, Tô Bạch, xuống lầu, đến cửa tiểu khu.” Cũng chính vào lúc này, trong điện thoại một giọng nói truyền đến.

Chính là giọng của Lý Thanh Trúc.

Nghe được giọng của đối phương, Tô Bạch chỉnh ngay ngắn bản thân, trả lời: “Tốt, lập tức tới ngay.”

Sau đó, hắn cắt đứt điện thoại, lại cầm lấy búa nhổ đinh ở bên cạnh, đi ra khỏi phòng.

Lúc đi ra khỏi phòng, Tô Bạch nhét mũ lưỡi trai vào trong lòng, đồng thời đeo khẩu trang lên.

Sau đó, hắn đi thang máy xuống, đi tới cửa tiểu khu.

“Nơi này.”

Sau khi đến cửa rồi, hắn nghe được một tiếng la, hắn nhìn về phía tiếng la, thấy một chiếc xe mini đang đậu trước mặt mình, Lý Thanh Trúc đang ngồi trên ghế tài xế của xe.

Hôm nay tóc nàng buộc chặt lên, lộ ra khuôn mặt xinh xắn, so với lúc trước càng thêm mấy phần khí chất giỏi giang.

Nhìn thấy nàng, Tô Bạch đi tới, mở cửa xe, ngồi xuống chỗ kế tài xế.

Cô gái Lý Thanh Trúc này đẹp vô cùng, giống như cô gái xuất thân một nhà giàu có. Lúc này lại lái một chiếc xe mini, làm cho trong lòng hắn có chút kỳ quái.

“Lần hành động này cần bí ẩn, cho nên mới lái cái xe này.” Lý Thanh Trúc nghe vậy, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ xe mini sao!?”

“Không có.” Tô Bạch lắc đầu.

Sau đó, hắn cũng không nói gì.

Chỉ có điều, Lý Thanh Trúc bên cạnh lại bắt đầu nói chuyện, “Chuyện này vô cùng quan trọng, lúc đầu ta không chuẩn bị để cho ngươi tham dự vào, nhưng vì xử lý chuyện này càng thêm ổn thoả tốt đẹp, chỉ có thể để người bình thường như ngươi tham dự.”

Nghe lời của nàng, vẻ mặt của Tô Bạch khẽ động, thế nhưng vẫn không nói gì thêm, chờ Lý Thanh Trúc nói tiếp.

“Hung đồ này vô cùng nguy hiểm, hắn sở hữu năng lực ẩn thân, ta tin ngươi đã biết.” Lý Thanh Trúc nói đến đây, liếc mắt nhìn Tô Bạch, chú ý vẻ mặt của đối phương.

Vậy mà, nàng không nhìn thấy bất kỳ sự dao động nào trên khuôn mặt của Tô Bạch.

“Ta biết.” Tô Bạch đáp một tiếng, nói tiếp: “Cho nên ngươi chuẩn bị đối phó hắn thế nào?”

“Cái này không tiện nói với ngươi.” Lý Thanh Trúc lắc đầu, có chút ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không sợ sao?”

“Sợ có ích gì không?” Tô Bạch trả lời.

Lý Thanh Trúc nghe vậy, có chút tức cười, sợ mặc dù vô dụng, nhưng đây là bản tính của con người.

Nhưng mà, nàng không biết thật ra Tô Bạch đã sợ qua rồi, sau khi cả bố lẫn mẹ của Tô Bạch qua đời, sợ hãi hắn gặp phải, nhiều hơn trong tưởng tượng của người thường nhiều.

Ở hoàn cảnh của hắn, nhận lấy cửa hàng quan tài, tiếp tục đến trường, nghe bạn học châm chọc, sự gian nan và thống khổ trong lúc trưởng thành, chỉ có hắn mới biết.

“Ta nói với ngươi một ít tình huống của mục tiêu lần này ha, như vậy cũng có thể khiến ngươi chuẩn bị một chút.” Lý Thanh Trúc nhìn Tô Bạch, trong lòng cũng cảm thấy cậu tra này quả thực đẹp đẽ, cũng khó trách Sở Hồng Nguyệt sẽ thích đối phương.

“Đây không dính tới cơ mật gì chứ!?” Tô Bạch có chút quái dị nhìn về Lý Thanh Trúc, hắn chính là biết nữ nhân xinh đẹp này không hề có nguyên tắc.

Nếu đối phương nói điều gì đó cơ mật, sợ rằng hắn sẽ không thể thoát ra được.

“Ta hy vọng ngươi có một chút lòng tin về đạo đức nghề nghiệp của ta.” Lý Thanh Trúc có chút tức giận liếc Tô Bạch, nói tiếp: “Ta sẽ không làm chuyện vi phạm quy tắc, huống chi, dưa hái xanh không ngọt.”

“Nhưng có thể giải khát...” Tô Bạch trong lòng thầm nghĩ.

“Được rồi, thời gian cũng không nhiều, ta nói với ngươi một ít chuyện của tên tội phạm này, cũng để cho ngươi có một chút chuẩn bị.” Lý Thanh Trúc tiếp tục nói.