TRUYỆN FULL

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chương 88: Thu hoạch ngoài ý muốn

Hơn nữa, trước đó Tô Bạch đã biết đối phương dùng dao rọc giấy, tất nhiên đã nghĩ xong nên đối phó đối phương như thế nào rồi.

Dao rọc giấy là dao vô cùng sắc bén, đây là thuộc tính duy nhất của loại dao này.

Mà đây cũng là khuyết điểm của dao rọc giấy này.

Sắc bén dễ làm người ta bị thương, nhưng trừ phi cắt vào động mạch chủ, nếu không sẽ rất khó giết người.

Vì vậy, Tô Bạch lợi dụng điểm này, chủ động chờ đối phương công kích, dùng vết cắt trên người để dự đoán vị trí tấn công kế tiếp của đối phương.

Tương tự, Tô Bạch căn cứ vào vị trí tấn công của đối phương để dự đoán vị trí của tay đối phương, giơ búa đập vào tay đối phương, sau đó phế bỏ đối phương.

Bây giờ hắn tăng thêm Mặt Thú, lực lượng khoảng chừng 4.5 điểm thuộc tính, có thể thoải mái dùng búa nhổ đinh đập xương cốt người ta nát bấy.

“Alo.” Tô Bạch cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Quản gia: “Bây giờ ta đã khống chế được người sống lại này, bước tiếp theo nên làm như thế nào?”

Nghe thấy lời của đối phương, Quản gia im lặng một lát rồi nói: “Tiếp theo ngươi đi ra khỏi đống hoang tàn ngươi đang đứng, đi bộ hai cây số về phía đông, nơi đó có một công viên, bên cạnh chòi nghỉ mát của công viên có một chiếc xe hơi, vật phong ấn ở ngay trong cốp sau xe hơi, đựng bên trong một chiếc rương vàng. Chờ đến nơi rồi, sau khi ngươi mở rương vàng ra, giết đối phương là được. Đúng rồi, rương vàng là thứ để phong ấn vật phong ấn, tuyệt đối không được phá hỏng, hơn nữa không được cậy vàng trên rương, đây là chuyện rất đáng khinh.”

Tô Bạch nghe vậy thì hơi cạn lời, chẳng lẽ người cậy vàng này chính là Lão Miêu, dù sao đối phương xài tiền như nước, rất giống một tên nghèo.

Hắn ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó giơ một tay nhấc chân Diêu Thiếu Bân lên, giống như kéo một con chó chết, đi về hướng kia.

Trên đường có nhiều

Nhưng Tô Bạch làm như mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ kéo đối phương đi về chỗ kia.

Chưa đến hai mươi phút, hắn đã đến một công viên bỏ hoang.

Trong công viên bỏ hoang này có một số công trình bỏ hoang, xung quanh đều là gập ghềnh mấp mô, cỏ dại mọc thành bụi, rõ ràng đã rất lâu rồi không có ai đến nơi này.

Thậm chí bên cạnh nơi này còn có một căn nhà rộng rãi cũ kỹ, bên trong trống huơ trống hoác, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Mà ở nơi này có một chiếc xe con mới tinh, không hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Tô Bạch đi đến bên cạnh xe con, quả thật nhìn thấy một chiếc rương vàng ở cốp sau xe con.

Chiếc rương vàng này vô cùng xinh đẹp, nơi nắp đậy vô cùng chặt chẽ, hẳn là được chế tạo đặc biệt, giá trị không nhỏ.

“Ta phải chết sao?” Lúc này, Diêu Thiếu Bân đột nhiên hỏi một câu.

“Đúng vậy, ngươi phải chết.” Tô Bạch thản nhiên trả lời.

“Nhưng ta không muốn chết.” Diêu Thiếu Bân chảy nước mắt.

Sắc mặt Tô Bạch lạnh như băng, nói: “Những người ngươi giết cũng không muốn chết!”

“Bọn họ đáng chết!!! Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể có được thứ ta không có chứ!!!” Sắc mặt Diêu Thiếu Bân dữ tợn, tức giận hét lên: “Ngươi có biết ta sống khổ thế nào không? Ta căn bản không muốn sinh ra trên thế giới này, là đôi gian phu dâm phụ kia đưa ta đến thế giới này! Cho đến bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ đến cảm nhận của ta, chỉ biết đánh ta mắng ta! Bạn học cũng coi ta là quái vật!!! Ta hận!!! Nếu ta sinh ra trong gia đình bình thường, tuyệt đối sẽ không như vậy!!!”

“Đần độn.” Tô Bạch thản nhiên nói một tiếng, lấy rương vàng trong cốp sau ra, đặt ở dưới đất.

Nghe thấy lời của hắn, Diêu Thiếu Bân ngẩn ra, sau đó khóc mắng “Ngươi mới đần độn, dựa vào cái gì mà ngươi mắng ta đần độn! Ngươi…”

“Ầm!” Cũng chính lúc này, một chiếc búa nhổ đinh đập vào miệng Diêu Thiếu Bân, ngăn chặn câu nói tiếp theo của Diêu Thiếu Bân.

Tô Bạch thu búa nhổ đinh lại, bình tĩnh nói: “Ta không phải cha mẹ ngươi, cũng chẳng muốn nuông chiều ngươi. Ta cũng không quan tâm thân thế của ngươi là như thế nào, không quan tâm quá khứ của ngươi ra sao, có nhiều người thảm hơn ngươi lắm, ngươi không có tư cách làm tổn thương những người mà ngươi không quen biết. Ngươi hại người ta, vậy ngươi phải gánh chịu hậu quả.”

Hắn từng gặp rất nhiều người có thân thế bi thảm, giống như Triệu Minh San, Triệu Không Thanh, hoặc là con trai của Chu Oánh Oánh, Thu Diệp, thậm chí là hắn.

Đều có thân thế bi thảm.

Nhưng bọn họ cũng không bởi vậy mà oán giận xã hội, trút thù hận của mình lên trên người xa lạ.

Bản thân chuyện Diêu Thiếu Bân làm đã cực kỳ buồn nôn rồi.

“Phụt…” Diêu Thiếu Bân phun chiếc răng ố vàng bị đánh gãy trong miệng mình ra, cười gằn nói: “Ngươi không chịu nỗi khổ của ta, sao biết được khổ sở của ta chứ?”

Tô Bạch không nói gì, hắn cảm thấy mình phạm phải một sai lầm rất ngu ngốc, đó là hắn lại còn đi nói đạo lý với tên đần độn này.

“Được rồi, hủy diệt hết đi.” Hắc lắc đầu nói một câu rồi mở rương vàng trên mặt đất ra.

Rương vàng mở ra, một món đồ nhỏ giống như rễ cây đa ở bên trong hiện ra.

Trên mặt rễ cây đa này có những sợi tơ màu máu quấn quanh, giống như trái tim con người, đang đập thình thịch.

Đây là còn sống!

Cùng lúc đó, dường như bầu trời cũng trở nên âm u, một sức mạnh vặn vẹo từ trong rương vào tỏa ra.

Lúc này, Tô Bạch chỉ cảm thấy lệ khí trong lòng mình đang gia tăng chóng mặt, cắn nuốt linh trí của hắn.

“Cảm giác được linh năng, đang hấp thu…”

“Bảo quan cấp thấp đã tập hợp xong, nhận được một điểm vô thuộc tính, điểm thuộc tính này có thể biến thành bất kỳ điểm thuộc tính nào đang sở hữu hiện giờ.”

“Bảo quan cấp thấp đã tập hợp xong, nhận được một điểm vô thuộc tính, điểm thuộc tính này có thể biến thành bất kỳ điểm thuộc tính nào đang sở hữu hiện giờ.”

“Bảo quan cấp thấp đã tập hợp xong, nhận được một điểm vô thuộc tính, điểm thuộc tính này có thể biến thành bất kỳ điểm thuộc tính nào đang sở hữu hiện giờ.”

“…”

Đột nhiên nhận được tin tức, Tô Bạch hơi nao nao, sau đó cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ.

Hắn không ngờ, vậy mà mình có thể nhận được điểm vô thuộc tính từ trong vật phong ấn này.

Loại điểm thuộc tính này quý giá hơn bất kỳ điểm thuộc tính nào, bởi vì hắn có thể thêm nó vào bất kỳ điểm vô thuộc tính nào.

Phải biết, lúc trước hắn thu thập hoa văn màu đen rất lâu mới nhận được một điểm.

Mà bây giờ, không tốn công sức đã có điểm vô thuộc tính tụ tập đến rồi.

Nhưng mà lúc này, Tô Bạch cũng cảm nhận thấy linh trí của mình bị ảnh hưởng rất sâu, dứt khoát cầm búa nhổ đinh lên, đập lên trên người Diêu Thiếu Bân đã nổi điên.

Cùng với đập một búa lại một búa lên trên người Diêu Thiếu Bân.

Tô Bạch lập tức cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bây giờ hắn vẫn chưa thể giết Diêu Thiếu Bân này, dù sao đối phương là người có thể áp chế lệ khí cho mình.

Nghĩ đến đây, Tô Bạch lại tiếp tục cầm búa nhổ đinh đập lên trên người Diêu Thiếu Bân.

Nhưng mà, lúc này cường độ đập rất nhỏ, dù đập lên trên người bình thường, nó cũng chỉ giống như gãi ngứa.

Nhưng đối với Tô Bạch thì việc này lại có thể áp chế lệ khí trong lòng hắn.

Một lát sau, sau khi không nhận được tin tức mới nữa, Tô Bạch đập một phát vào vị trí trái tim của Diêu Thiếu Bân, đập chết đối phương.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Diêu Thiếu Bân, nhận được một điểm thuộc tính đặc thù, kỹ xảo lái xe hơi +1.”

“Cảm giác được trí nhớ của người sống lại, có muốn đọc hay không?”

Sau khi cảm giác được tin tức, Tô Bạch lập tức đóng rương vàng lại.

Xung quanh lập tức khôi phục bình thường.

Chỉ là trong các bụi cỏ vẫn không ngừng truyền đến tiếng vo ve của côn trùng.

Giống như… đang chém giết lẫn nhau.