TRUYỆN FULL

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chương 90: Bọn họ là anh hùng

Bầu không khí trên hành trình đi về rất ngột ngạt, từ khi Lý Thanh Trúc khởi động xe, đã không hề nói thêm một câu với Tô Bạch nữa.

Khuôn mặt của nàng lạnh như băng, nghiêm túc lái xe, giống như hôm nay chưa hề phát sinh chuyện gì vậy.

Nhưng mà từ trên bàn tay nắm chặt vô lăng của đối phương thì Tô Bạch phát hiện ra được tâm tình của đối phương không hề yên.

Đối phương chỉ đang khống chế cảm xúc trong lòng mình thôi.

Trong lòng Tô Bạch thật sự có thể hiểu được tâm tình của đối phương, nhưng không cách nào nói lời an ủi được.

Hắn không biết an ủi người khác như thế nào cả.

Thêm với hắn cho rằng, nếu một người khổ sở, để cho đối phương một mình bình tĩnh lại, không nên quấy rầy đối phương.

Lúc trước khi hắn khổ sở đã như vậy.

“Lần này dẫn ngươi tới thật có lỗi.” Nhưng Tô Bạch chưa nói chuyện, Lý Thanh Trúc lại nói.

Nghe được lời nàng nói, Tô Bạch lắc đầu: “Không có việc gì, hắn sa lưới sớm một chút có lợi cho ta.”

Sự thật là vậy, lần này giết đối phương, chỗ tốt mà hắn nhận được tuyệt đối là lớn nhất.

“Ừm, lần này ta đưa ngươi về đến cửa tiểu khu, ngươi về trước.” Lý Thanh Trúc nói một tiếng, chậm rãi nói ra.

“Được.” Tô Bạch gật gật đầu, sau đó trầm mặc một lúc, rồi hỏi: “Đúng rồi, các ngươi đã cầm hũ tro cốt lúc trước ta làm đi rồi hả?”

Hắn cảm thấy mình nhất định phải biết chuyện này, dù sao hũ tro cốt kia có liên quan đến nguyện vọng của Diêu Thiếu Bân.

Nghe được lời hắn nói, Lý Thanh Trúc hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Đồ ngươi bán đi rồi còn định thu hồi hả?”

“Không phải.” Tô Bạch lắc lắc đầu: “Chính là trên đó còn có thiết bị truy tìm ta mua, ta định lấy xuống, có lẽ ngày khác gặp được chuyện như vậy còn có tác dụng.”

“Thôi bỏ đi. Chúng ta không hề động đến hũ tro cốt kia, ở trong căn phòng rách nát đó, chúng ta phát hiện được rất nhiều thi hài, hiện trường đã bị phong tỏa rồi, không bao lâu nữa sẽ được cảnh sát tiếp nhận. Nếu ngươi đau lòng tiền mua thiết bị truy tìm kia của ngươi thì ta có thể chuyển cho ngươi.”

Lý Thanh Trúc lắc đầu nói.

“Không được, vẫn không cần đi.” Tô Bạch khoát tay, nói.

Sau đó xe tải chạy trong đêm đen, không bao lâu đã đến cửa tiểu khu nội thành.

“Bọn họ là anh hùng.” Sau khi đến Tô Bạch đột nhiên nói.

Nghe được lời hắn nói, Lý Thanh Trúc hơi sửng sốt, trong lòng ấm áp, nói: “Cám ơn ngươi.”

Sau đó Tô Bạch xuống xe, còn Lý Thanh Trúc rời đi luôn.

Hiển nhiên, nàng còn có chuyện cần làm.

“Tinh tinh tinh…” Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Tô Bạch vang lên, là Triệu Minh San gửi tin nhắn tới, hỏi tình hình của hắn.

“Ta không sao, đã về đến nhà rồi.” Tô Bạch trả lời lại, rồi đi vào trong tiểu khu.

Nhưng chính vào giờ phút này, một giọng nói xuất hiện bên tai Tô Bạch.

“Tô Bạch, ngươi chuẩn bị khi nào đi cấm địa vậy.”

Tô Bạch không hề kinh ngạc với người vừa đến, bởi vì lúc trước hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của Lão Miêu.

Khi hắn tới, lại bỏ thêm một điểm thuộc tính cảm giác dã thú, ba điểm cảm giác dã thú có thể cảm giác Lão Miêu rất rõ ràng.

“Tạm thời ta còn chưa chuẩn bị xong, mấy ngày nữa đi.” Tô Bạch nhìn Lão Miêu, chậm rãi nói.

Cấm địa ở Liên bang, trong ngoài Liên bang đều là những nơi vô cùng có danh tiếng, thậm chí người bình thường đều vô cùng rõ ràng về nơi này.

Hiện giờ cấm địa có tổng cộng hai trăm hai mươi ba nơi, chia ra dùng từ 1 đến 223 để gọi.

Trong cấm địa chế tạo ra rất nhiều động thực vật kỳ dị và khoáng vật, giá trị cực cao, cho nên thường xuyên có nhiều người đi vào săn bắt, hái vị thuốc vân vân.

Nhưng đi kèm với đó, trong cấm địa cũng có nguy hiểm rất lớn, bên trong có rất nhiều động vật biến dị cùng với thiên tai.

Cho nên cũng khiến cho rất nhiều người sau khi tiến vào trong cấm địa rồi đã hài cốt không còn.

“Đi, mấy ngày này ngươi cẩn thận nghỉ ngơi hồi phục lại đi, chờ đến khi muốn đi lại nói cho ta, mấy ngày này ta cũng đi cứu tế vài con mèo hoang, đoán chừng không bao lâu nữa thì có thể giảm bớt số lượng mèo hoang ở trong thành thị này rồi.”

Lão Miêu gật gật đầu, cười một tiếng rồi sau đó rời đi nơi xa xa.

Nhìn theo bóng dáng đối phương, Tô Bạch trầm mặc lại.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, hắn cũng cảm thấy được chỗ tốt của có một tổ chức ở sau lưng.

Nếu như trong tương lai tổ chức này không hại hắn thì hắn vẫn ở trong tổ chức này đều không phải không thể.

Sau đó, Tô Bạch lắc đầu, gọi một chiếc xe taxi ở ven đường quay về phố Long Bình.

Nếu như không bao lâu nữa, nơi đó sẽ bị cảnh sát tiếp quản thì hắn tốt hơn hết sớm lấy hũ tro cốt kia ra.

Đỡ phải đến sau khi cảnh sát tới, hắn sẽ không tiện đến đây.

Thật ra, trước đó hắn có thể để Lão Miêu lấy hũ tro cốt ra.

Nhưng mà Tô Bạch còn chưa hoàn toàn tín nhiệm tổ chức này.

Chuyện hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được năng lực và đạo cụ, hắn không muốn lộ ra chút tung tích nào cho đối phương biết.

Hắn không phải kẻ ngốc, hắn đều ôm đầy đủ lòng cảnh giá đối với tất cả mọi chuyện.

Nhưng chính lúc Tô Bạch ngồi trên xe taxi, hắn lại nghe được gần đó truyền tiếng cảnh báo.

Trên đường, từng chiếc xe cảnh sát đang chạy đến phố Long Bình.

“Sư phụ, cảm phiền nhanh chút, ta đang vội.” Nhìn thấy thế, Tô Bạch vội nói với lái xe.

Lái xe trung niên nghe vậy, bất đắc dĩ noi: “Tiểu tử, đêm khuya chạy nhanh rất nguy hiểm.”

“…” Tô Bạch không nói gì, chỉ nói: “Ngươi nhanh thêm một chút xíu là được, ta cho ngươi thêm năm mươi đồng.”

Nghe thấy hắn nói như vậy, lái xe trung niên nghe xong lập tức lên tinh thần: “Ngươi đã nói như vậy, ta đây sẽ nhanh lên một chút, tiểu tử ngồi yên.”

Nói xong hắn đạp chân ga xuống, Tô Bạch cảm thấy rõ ràng sau lưng xuất hiện một cảm giác đẩy lưng.

Giờ phút này hắn đã cảm nhận được lực lượng của tiền tài.

Tiếp theo, không đến mười phút, hắn đã đến gần phố Long Bình, còn nhanh hơn trước đó khoảng chừng mười phút.

Đến nơi, Tô Bạch đã cảm thấy gần đó có một vài cảnh sát mặc thường phục đang tuần tra.

Những cảnh sát mặc thường phục này hiển nhiên tới nhanh nhất.

Nhưng trước mắt bọn họ đang bảo vệ hiện trường, chờ đợi cảnh sát khác tới.

Bọn họ làm cảnh sát mặc thường phục, chủ yếu đối mặt với một vài vụ án ác liệt, công việc kết luận này không liên quan gì đến bọn họ cả.

Tô Bạch thêm hai điểm vô thuộc tính lên cảm giác dã thú.

Tất cả bốn điểm cảm giá dã thú mở ra, cho dù hắn ở trong bóng đêm đều có thể cảm nhận được rõ ràng người xung quanh cùng với vật thể.

“Cảm giác dã thú này, mặc dù là thuộc tính đặc biệt chút, nhưng càng giống với một kỹ năng hơn.” Tô Bạch thì thầm.

Cảm giác dã thú có thể nói là một điểm thuộc tính dùng vô cùng tốt, có thể nói là một loại năng lực đặc thù đều không đủ.

Nhưng chính loại năng lực đặc thù này tương đối đơn giản, so ra còn kém hơn năng lực dự đoán đường cong.

Sau đó, Tô Bạch không hề chần chừ, xuống xe rồi đi thẳng vào trong ngõ nhỏ gần nhất.

Sau khi tiến vào trong bóng tối, vẻ mặt hắn thoáng thay đổi, mặt nạ vặn vẹo màu đỏ thẫm xuất hiện.

Tô Bạch đội mũ lưỡi trai lên, tìm một bức tường tương đối thấp nhảy vào, sau đó hắn dọc theo phía trên bức tường, đi đến vị trí bức tường, sau đó hắn lại nhảy lên ban công một tòa nhà.

Tiếng động trong hành động của hắn phát ra vô cùng nhỏ, cho dù cảnh sát thường phục được huấn luyện nghiêm chỉnh đều không hề phát hiện ra được có người nhảy lên trên đầu bọn họ.

Hiện giờ Tô Bạch đã tăng thêm hai điểm thuộc tính lên kỹ xảo parkour, đã có thể có được hiệu quả lặng yên không tiếng động.