Lần đầu tiên tận mắt thấy Lão Miêu ra tay đối với người khác, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị Tô Bạch một chút, nhưng mà vẫn bị kinh ngạc.
Đối phương ở vị trí xa như vậy, vậy mà lại có thể trực tiếp làm cho đối phương ngủ đi.
Điều này cũng làm cho hắn nghĩ đến, nếu như đổi lại là hắn mà nói, liệu có thể ngăn cản được đòn thôi miên của đối phương hay không?
Tô Bạch suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nghĩ ra kết quả.
Đây cũng không nhất định là hắn cứ phải yếu hơn Lão Miêu.
Mà là ngoại trừ lần đầu tiên Lão Miêu động thủ với hắn ra, cũng không có ra tay với hắn nữa, hắn hoàn toàn không thể phán định thực lực đối lập giữa hắn và Lão Miêu.
Chẳng qua, Tô Bạch cảm thấy, cảm giác dã thú +6 của mình mở hết ra, chưa chắc cũng sẽ bị Lão Miêu khống chế.
“Ba khẩu đều là súng lục tự chế.” Lão Miêu đi tới trước mặt ba người, gỡ súng lục từ trên tay ba người xuống, ném qua một bên, nói: “Ba người này chính là bọn săn đầu người, chính là những kẻ nguy hiểm nhất ở trong cấm địa mà trước đây ta nói cho ngươi, bọn họ bình thường đều chọn xuống tay với người hái thuốc, lòng dạ độc ác, giết người như ngóe. Khi nào mà gặp phải, tuyệt đối không nên nhẹ tay với chúng.”
Nói đến đây, hắn lại nở nụ cười nói: “Dĩ nhiên, bọn họ cũng là mục đích thứ hai để chúng ta tới nơi này, bọn họ có thể làm cho ngươi quen với việc chế thuốc.
Những người này mỗi người đều có tội ác tày trời, giết mười mấy lần cũng không quá đáng, ngươi cũng không cần phải cảm thấy áy náy.”
“Bây giờ ta cần phải học chế thuốc à?” Tô Bạch có hơi kinh ngạc hỏi hắn.
Lão Miêu gật đầu, nói: “Dĩ nhiên, lý thuyết có nhiều hơn nữa, cũng phải có thao tác thực tế là chính.”
Sau đó, Tô Bạch cùng với Lão Miêu đem cất dược liệu ở đây xong, đồng thời kéo ba người về nơi trú ẩn.
Sau khi về đến nơi trú ẩn, Lão Miêu lập tức bắt đầu dạy cho Tô Bạch làm thế nào để chế thuốc.
Đầu tiên hắn dùng thiết bị khảo nghiệm thành phần tỷ lệ linh năng trong cơ thể một người, rồi bắt đầu lấy dược liệu.
“Trước tiên ta dạy cho ngươi một chút trình tự chế thuốc.” Lão Miêu từ trong cái sọt thuốc lấy ra một gốc cây Nhện Đỏ, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Tô Bạch nghe vậy, cũng nín thở, không chớp mắt để chuẩn bị nhìn thao tác của Lão Miêu.
Lại nói, mặc dù bây giờ hắn biết Lão Miêu muốn dạy cho mình học làm thế nào để chế thuốc, nhưng mà hắn vẫn là không biết rốt cuộc là làm sao để chế được thuốc.
Là dùng lò luyện, hay hoặc là dùng máy móc đập nát thì hắn cũng không quá rõ.
Những thứ này, ở bên trong phần mềm kia của vô danh, cũng hoàn toàn không hề ghi lại bất cứ thứ gì.
Thế nên, Tô Bạch hết sức rất tò mò đối với việc làm sao để luyện chế được thuốc.
Hơn nữa, bởi vì hôm nay ở đây trời mưa, Lão Miêu ngoại trừ điện thoại di động, và máy móc kiểm tra người linh năng kia, cũng không có mang theo máy móc nào khác.
Hắn muốn xem xem rốt cuộc là làm sao mà Lão Miêu lại có thể chế thuốc từ những trong hoàn cảnh đơn sơ thế này.
“Trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy, ngươi cũng có thể chế ra thuốc được sao?” Tô Bạch hỏi.
“Rất nhanh ngươi cũng sẽ không thấy khó hiểu nữa.” Lão Miêu cười cười với Tô Bạch, lấy một thanh đao nhỏ ra, nhẹ nhàng rạch một đường ở trên cánh tay người.
Dao găm cực kỳ sắc bén, chỉ đơn giản rạch nhẹ một đường, trên cánh tay người nọ, đã lập tức chảy ra máu tươi đỏ sẫm.
Thấy máu rỉ ra, Lão Miêu không nhanh không chậm lấy ống nghiệm từ trong túi ra, lấy đi một tí máu ở trên vết thương của tên săn đầu người.
Sau khi làm xong, hắn cầm lấy khăn giấy, hắn chà lau sạch sẽ phần máu dính phía ngoài ống nghiệm, sau đó cầm lấy cây Nhện Đỏ đã xử lý xong lúc trước, nhét vào trong ống nghiệm.
Sau đó, một cảnh tượng thần kỳ xảy ra, cây Nhện Đỏ từ từ trở nên mềm đi, sau đó biến thành một chất lỏng, hòa cùng một thể với máu.
“Linh năng ở trên thế giới này, thì có tính ăn mòn rất mạnh đối với máu, thế nên loại dược liệu linh năng này, vừa chạm vào máu, đã có thể dung nhập vào trong đó ngay.” Lão Miêu chỉ vào máu bên trong ống nghiệm, giải thích với Tô Bạch.
Tô Bạch nghe vậy, trầm tư một đỗi, hỏi: “Đây cũng chính là nguyên nhân có người sống lại sao?”
Nghe được lời của hắn, Lão Miêu có hơi kinh ngạc, sau đó cười gật đầu nói: “Đầu óc ngươi tư duy cũng nhanh đấy, đúng vậy, không hề sai, cũng là bởi vì linh năng có tính ăn mòn rất mạnh đối với máu, cho nên mới dẫn đến việc người sống lại được sinh ra.”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, “Chẳng qua, thi thể của người bình thường thì không cách nào sống lại được, bởi vì bọn họ rất khó dẫn động linh năng giữa trời đất.
Chỉ có những người trong lòng có thù hận mãnh liệt, có thái độ thù địch tiêu cực, mới có thể làm cho linh năng trong thân thể mình sinh ra cộng hưởng với linh năng trong đất trời, bắt đầu sống lại. Người như thế cả chục nghìn thi thể cũng không nhất định sẽ có một.”
Tô Bạch gật đầu, bây giờ cuối cùng hắn cũng biết được làm sao mà người sống lại sinh ra rồi.
“Được rồi.” Lão Miêu cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Bạch, cầm thuốc trong tay nói: “Số liệu của người này ban nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, 40.6% nguyên tố hỏa A1, 10. 3% nguyên tố ám D3, 41. 7% nguyên tố không biết tên, cùng với 30. 8% nguyên tố H12.”
Nghe thấy lời Lão Miêu nói, khóe miệng Tô Bạch giật giật, lúc trước hắn còn cảm thấy mấy thiết bị này cực kỳ tiên tiến, trị giá cả triệu.
Mà bây giờ, hắn lại cảm thấy, sự đo đạc này, có hơi bị qua loa quá đáng.
Trong mỗi cơ thể con người, linh năng tổng cộng có 1, mà thiết bị đo lường, cũng chỉ là đoán tỉ lệ phần trăm trong cơ thể con người.
Nhưng mà Lão Miêu đoán ra được, tổng cộng lại cũng 123.4% rồi.
Huống chi, bên trong còn có 0.4 nguyên tố không biết tên, càng thêm phần làm cho có.
Đây quả thực là không hề xem những tên săn đầu người này là người.
Cái gì, kẻ săn đầu người là tội phạm giết người như ngóe?
Vậy thì không có chuyện gì nữa.
“Hiện nay nếu biết được tình trạng linh năng bên trong thân thể đối phương, vậy để chúng ta đảm bảo nhất, cứ chuẩn bị 3 năng nguyên tố hỏa A1 cùng với 2 năng nguyên tố H12. Cùng với chút ít nguyên tố ám D3.” Lão Miêu lấy hai dược liệu từ bên cạnh cho vào ống nghiệm.
Sau đó máu bên trong ống nghiệm bắt đầu biến thành một loại màu kỳ dị.
“Trong này, chính là dược liệu an toàn nhất với người nhập môn đấy, bởi vì ta đều thêm vào rất ít.” Lão Miêu chỉ vào ống thuốc trong tay, nói với Tô Bạch:
“Chẳng qua là loại thuốc này, đối với việc khai phá thiên phú của hắn vô cùng ít ỏi ít mà thôi. Quan trọng nhất là, cái này còn cần máu của người sống lại kích hoạt.”
Tô Bạch nhìn ống nghiệm trong tay Lão Miêu, trong lòng có cảm giác khác thường.
Hình như... Có thể cảm giác được sự phân bố của nguyên tố linh năng trong ống nghiệm.
Lúc trước hắn chỉ có thể cảm giác được thực vật linh năng trong cơ thể, nhưng mà sau khi thực vật linh năng này dung hợp với máu người, hắn lại có thể cảm giác được linh năng trong máu đối phương.
Hơn nữa, lại có sự phân biệt với thực vật linh năng phân kia.
Tô Bạch cảm giác rõ ràng được trong máu, có ba mươi chín loại nguyên tố.
Trong đó lớn nhất là một loại nguyên tố màu đỏ, chiếm tỷ lệ là 38.24321%, còn có một loại nguyên tố màu xám tro chiếm tỷ lệ là 13.28754%, cùng với một loại nguyên tố màu tối, chiếm tỷ lệ là 11.53476%.
Trừ ba loại nguyên tố này, còn có 36.93449% ba mươi sáu loại nguyên tố khác.
Ở bên trong ba mươi sáu loại nguyên tố, trong đó nhiều nhất, chiếm 9. 233%, là một loại nguyên tố màu vàng sáng.
Trong lòng Tô Bạch dậy sóng, ngày hôm qua hắn đã nghe Lão Miêu nói, bây giờ thiết bị cao nhất, có thể sai sót thấp nhất là 0.001%.
Mà bây giờ, nếu như năng lực này của hắn là thật mà nói, kia sai sót, chính là thấp đến 0.00001%.
Phải biết rằng, máy móc có thể có sai sót là 0. 001% c, cũng trị giá đến năm mươi tỷ.
Vậy cái năng lực có sai sót không vượt quá 0.00001% này của hắn, trị giá bao nhiêu?
Bản thân Tô Bạch cũng không thể nào tính ra được.
Dù sao theo như lời Lão Miêu nói lúc trước, sai sót càng ít, thiên phú khai phá được của Người linh năng cũng càng biến thái hơn!