TRUYỆN FULL

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chương 105: Ta và những người chế thuốc khác có một điểm bất đồng

“Hừ...” Tô Bạch thở ra một hơi dài, sau đó đi tìm nhà ở chỗ gần đó.

Vì đây là vị trí lõi của chợ số 76 nên giá thuê mặt bằng ở đây cũng rất đắt.

Tô Bạch tìm xung quanh một vòng, đi tìm ở chỗ gần bệnh viện hơn.

Ba phòng ngủ và một phòng khách, 140 mét vuông, mười nghìn một tháng, giá thuê đã tương đương với một số khu đô thị ở các đô thị lớn.

Sau khi ký hợp đồng xong, Tô Bạch bước vào căn phòng này, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn rất thích nơi này, rộng rãi và sáng sủa.

Hơn hết là gần đây mỗi ngày đều có người chết.

Sau đó Tô Bạch nhìn điện thoại của mình, thấy tiền trên thị trường chứng khoán đã lên tới 16 triệu, trong ngân hàng cũng có 3 triệu.

Mấy ngày nay, hắn kiếm được một ít dược liệu, trả lại điểm cống hiến, cũng kiếm được một ít tiền, hắn bỏ vào thị trường chứng khoán đầu cơ cổ phiếu.

Mà bây giờ, Tô Bạch cũng phát hiện ra khi tài chính của mình tăng lên, khả năng dự đoán cấp thấp của hắn càng trở nên khó đoán hơn.

Điều này dường như có liên quan đến số tiền mà hắn có để ảnh hưởng đến thị trường.

Nhưng Tô Bạch cũng không vội, hắn đã mở tài khoản kỳ hạn rồi.

Sau khi hết tiền, hắn liền tiến hành làm việc trong kỳ hạn.

Với đòn bẩy ở đó, hắn hoàn toàn có thể kiếm được nhiều tiền hơn trong một khoảng thời gian ngắn.

Thật ra thì Tô Bạch bây giờ không phải rơi vào mắt tiền, nhưng có một số việc nhất định phải có tiền.

Ví dụ như ... một thế lực, hoặc một phòng thí nghiệm với các dụng cụ tinh vi.

Tất cả đều tốn tiền.

Có một số việc Lão Miêu không nói gì, nhưng Tô Bạch cũng cảm nhận được.

Mỗi cái bóng đều khác hẳn với những người chế thuốc trong Liên bang.

Người chế thuốc cần máu tươi từ những người sống lại, vì vậy rất ít Người linh năng được tạo ra.

Trên thực tế, người chế thuốc cũng đã nghĩ đến việc giam cầm người sống lại, và rút máu của những người sống lại để tinh chế thuốc.

Tuy nhiên, khi họ bị giam cầm, bọn họ lại phát hiện sức mạnh của người sống lại bị giam cầm ngày càng mạnh mẽ hơn bởi vì nỗi uất hận trong lòng họ.

Trong khoảng thời gian ngắn, người sống lại bị giam cầm đã trở thành người sống lại cấp Mãng.

Mặc dù người ta nói rằng vì thực lực rất mạnh nên người sống lại đã nhanh chóng lột xác thành một người thiểu năng, nhưng nó cũng đã gây ra rắc rối lớn cho phòng thí nghiệm ban đầu.

Hàng trăm người chết.

Còn Tô Bạch phát hiện cái bóng của bọn họ khác nhau, bọn họ trời sinh đã là người chế thuốc.

Bọn họ có thể tạo ra rất nhiều Người linh năng.

Hơn nữa những Người linh năng này có thể khống chế được.

Theo những gì Tô Bạch biết, lần đầu tiên kiểm tra số liệu của mỗi một Người linh năng, chỉ có người chế thuốc và chính Người linh năng đó biết.

Và sau khi Người linh năng nhập môn, linh năng trong cơ thể hắn, tất cả các máy kiểm tra linh năng trong Liên bang đều không còn có thể phát hiện chính xác được nữa.

Nếu loại thuốc sau đó không đạt được độ tinh khiết trước đó, hoặc thậm chí giảm xuống dưới độ tinh khiết rước đó, nó sẽ khiến linh năng bên trong cơ thể của những Người linh năng nổ tung và trở thành người mất trí.

Cho nên, nói như vậy, việc thăng cấp của các Người linh năng trong tương lai chỉ có thể dựa vào một mình người chế thuốc.

Đương nhiên, nói như vậy, không nói đến số liệu kiểm tra linh năng trong chính cơ thể Người linh năng là do một số người chế thuốc ngầm làm.

Theo lời của Liên bang, số liệu của Người linh năng sẽ được thông báo trực tiếp cho chính người đó.

Nghĩ đến đây, Tô Bạch khẽ lắc đầu, những số liệu đó đã được giữ bí mật với người khác, nhưng với hắn thì không, có một số điểm bất đồng giữa hắn và những người chế thuốc khác.

Chỉ cần hắn trộn thuốc linh năng và huyết dịch của Người linh năng, hắn có thể biết rõ số liệu của Người linh năng, thậm chí còn chính xác hơn hai phần so với công cụ chính xác nhất của Liên bang.

Hắn không chỉ có thể pha chế thuốc cho những Người linh năng, mà còn có thể làm cho thiên tư của những Người linh năng tiến thêm một bước.

Đây chính là nỗi kinh hoàng của thiên phú cảm giác linh năng thực vật.

Tô Bạch khẽ thở ra, không ngừng nghĩ ngợi lung tung.

Hắn bước đến một cái cửa sổ và nhìn vào logo của Công ty Vân Gian ở phía xa.

Lại trầm mặc.

Một lý do khác khiến hắn ở đây là vì nó không quá xa chi nhánh của vân Gian, hắn cũng có thể đợi đối phương ở đây.

Người đàn ông trung niên kia ở chi nhánh này.

Tô Bạch nhìn một lúc, sau đó xoay người xử lý dược liệu thu được trước đó đâu vào đấy rồi cất vào tủ lạnh.

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng kiếm được một số dược liệu.

Những loại dược liệu này có lẽ có giá hàng trăm nghìn đô la.

Phần lớn dược liệu vẫn được hắn và Lão Miêu dùng hoặc đổi thành tiền và điểm cống hiến.

Xử lý xong dược liệu, Tô Bạch xuống lầu đi chợ chuẩn bị mấy thứ như chăn và ga trải giường.

Sau khi làm xong những việc này, hắn tìm một quán ăn và gọi một món ăn.

Chợ số 76 tuy gọi là chợ nhưng vì lưu lượng người qua lại rất đông nên công nghiệp ở đây rất phát triển, cái ở các thành phố lớn có, cơ bản là ở đây đều có.

Thành phố lớn không có, ở đây cũng có.

Gọi món xong, Tô Bạch lại đợi ở đây.

Đây là quán cơm cách rất gần chi nhánh Vân Gian, với thị lực +2 hiện tại của Tô Bạch, có thể nhìn rõ người ra vào.

Một lúc sau, các món ăn được dọn lên.

Tô Bạch bắt đầu động đũa.

“Nhân viên ở gần cấm địa số 76, xin chú ý. Thời gian gần đây xảy ra nhiều vụ săn đầu người ở cấm địa, vào cấm địa phải cẩn thận những kẻ săn đầu người.

Nếu biết ngoại hình của kẻ săn đầu người thì có thể gọi số 404, sở cảnh sát không khoan dung với những kẻ săn đầu người, nhất định sẽ nghiêm trị không tha những phần tử phạm pháp!

Gần đây, bầy huyết lang trong cấm địa rất có thể sẽ tấn công con người do nhiệt độ xuống thấp và thiếu lương thực gần đây, mong mọi người chú ý hơn về điều này.”

Cùng lúc đó, bản tin đang phát trong quán cơm.

Nghe tin này, Tô Bạch im lặng một hồi, rồi lại tiếp tục ăn cơm.

“Này, ngươi nghe nói chưa? Có người nhìn thấy một bóng người rất lớn trong cấm địa. Gần đây có rất nhiều người bị thương.”

“Ta đã nghe nói rồi, nghe người ta nói là những kẻ săn đầu người làm. Những kẻ săn đầu người này quá ngạo mạn rồi.”

“Ha ha, ta cảm thấy đây không phải do những kẻ săn đầu người làm, bởi vì ta đã nhìn thấy những người bị tấn công, những người đó biến thành thịt nát, một kích toi mạng. Làm sao những kẻ săn đầu người có khả năng này được.”

Bên kia, có người nghe tin tức cũng lập tức bàn tán xôn xao.

Nghe được lời của đối phương, Tô Bạch hơi nhướng mày.

Hắn cũng thật sự không biết gì về chuyện này.

Khi hắn và Lão Miêu ở đầm Vân Mộng, họ đã gặp một số tay săn đầu người, nhưng cũng thật sự không rõ ràng mấy chuyện này lắm.

Nói không chừng có lẽ là người sống lại gì đó?

Tô Bạch nhìn chắny trái của mình, trong lòng thầm nghĩ.

Bây giờ trên chắny của hắn có hình con mèo này, chỉ còn một người sống lại nữa là có thể thu thập được.

Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Tô Bạch tạm thời từ bỏ kế hoạch này.

Một là hắn không biết đối phương có phải là sống lại hay không.

Hơn nữa, cho dù đối phương là người sống lại, cũng không biết đối phương đang ở đâu, muốn tìm được đối phương ở đầm Vân Mộng cũng giống như mò kim đáy bể.

Quan trọng hơn chính là Tô Bạch không biết thực lực của người đó như thế nào.

Nếu không biết thực lực và khả năng của đối phương, hấp tấp xuất thủ thì chính là tìm đường chết.

“Ông...” Lúc này, ở phía xa xa truyền đến một đạo tiếng vang từ tập đoàn Vân Gian.

Tô Bạch vừa nhìn thì thấy một chiếc xe benz khí phách sáng bóng đang lái ra khỏi ga-ra của tập đoàn Vân Gian.

Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy một người trung niên từ trong xe chui qua khe hở bước ra khỏi xe.

Chính người trung niên đã sát hại hắn.

“Tính tiền.” Tô Bạch nhìn ông chủ nói một tiếng, rồi đưa cho đối phương một trăm tệ.

Sau khi nhanh chóng thanh toán hóa đơn, hắn đi thẳng ra ngoài và đuổi theo chiếc xe benz kia.

Vì nơi này là phố xá sầm uất, đông xe cộ qua lại, chiếc xe cũng chạy không nhanh.

Ở một giao lộ trên đường phố, Tô Bạch tránh đám đông và leo lên tòa nhà cao tầng một cách dễ dàng.

Hắn nhìn chằm chằm chiếc xe benz bằng đôi mắt lạnh lùng, trên mặt hiện lên một chiếc mặt nạ vặn vẹo màu đỏ trắng.