Việc cửa của Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô bị vây ngay lập tức khiến Kinh Đô trở nên chấn động, trong đó nguyên nhân quan trọng nhất chính là mọi người nghe được là do yêu cầu Côn Luân tiếp tục ra tiếp mỗi ngày nên cảm thấy hứng thú: "Nếu không ta cũng đi biểu tình đi?"
"Chuyện này không tốt lắm đi..."
"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ mỗi ngày đều được đọc Côn Luân hay sao?"
"Đi đi đi, ta cũng muốn đi biểu tình!"
Lúc Chu Vô Mộng trở lại tổng bộ Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô, hắn nhìn cửa lớn của tổng bộ bị người vây ba vòng trong ba vòng ngoài, liền hít một hơi lán sâu... Mà lúc này liền cảnh sát cũng tới, tuy nhiên khuyên giải thế nào thì cũng không có tác dụng, mọi người chính là yêu cầu Kinh Đô Nhật Báo mỗi ngày cập nhật Côn Luân, bằng không thì bọn họ nhất quyết không chịu rời đi!!!
Này mẹ nó, mọi chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán của Chu Vô Mộng, hắn làm sao có thể nghĩ được rằng mọi người đối với tiểu thuyết võ hiệp kỳ thật nhiệt tình hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, chẳng qua là tiểu thuyết võ hiệp trước Côn Luân đều không thể so sánh nổi mà thôi!
Hắn lặng lẽ từ cửa vận chuyển hàng hóa phía sau đi vào, vừa đến văn phòng liền đem hợp đồng vừa ký ném cho biên tập, sau đó im lặng nửa phút nói: "Tăng thêm tiền nhuận bút của Côn Luân, tiền nhuận bút kì đầu tiên hãy gửi cho hắn đi, còn lại dư bao nhiêu thì hãy giao cho ta."
"Tiền nhuận bút của hắn liền là cao nhất rồi,... Ngay cả Bạch Mặc cũng không cao bằng hắn a" Biên tập viên trung niên sửng sốt một chút rồi nói.
"Suy cho cùng phải có tiền lệ, nếu những người khác có thể làm như vậy, ta cũng cho bọn hắn tiền nhuận bút cao như thế." Chu Vô Mộng xoa xoa huyệt thái dương nói: "Mọi người, các ngươi còn chưa ý thức được sao, cơ hội Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô đột phá cực hạn lại một lần nữa xuất hiện, mọi người hãy rửa mắt mong chờ đi."
Giờ khắc này, Nhâm Hòa đang bình tĩnh hưởng thụ sinh hoạt mà không có nhiệm vụ ràng buộc, hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ viết Thần Thư, cuối cùng cũng có thể không có gánh nặng mà cùng đi hát với Dương Tịch rồi. Kết quả hắn vừa đi tới sân thượng liền nhận được điện thoại của Chu Vô Mộng... Chẳng lẽ lão Chu lại muốn thúc giục chương à??? Nội dung truyện thứ bảy tuần này đã đưa cho hắn rồi mà!
Sau khi nghe điện thoại liền nghe thấy Chu Vô Mộng nói: "Tiền nhuận bút kì đầu tiên của ngươi đã gửi cho ngươi rồi, hơn nữa tiêu chuẩn ta đã đề cao lên!"
Ngọa tào, đại sự không hay!
"Nhiệm vụ: Ngày mai buổi sáng lúc 9 giờ 40 phút, ký chủ phải ở ngoài cửa sổ chống trộm lớp học hoàn thành 45 cái kéo xà trong vòng 1 phút, nhiệm vụ quy định 1 tuần."
Mẹ nó, quả nhiên là nhiệm vụ tới quá nhanh mà không có một chút phòng bị nào, hơn nữa nhiệm vụ lần này sao có điểm "nhức trứng" như vậy. Quy định kĩ càng tỉ mỉ thời gian địa điểm? Trước đây đều chưa từng có nhiệm vụ như vậy a, từ lúc nào muốn làm nhiệm vụ cũng phải tuân thủ quy định.
Hơn nữa còn chỉ định địa điểm là cửa sổ bên ngoài phòng học nữa chứ! Phải biết rằng hắn học ở tầng 3, hơn nữa tất cả đều là không có điểm bám.
Nói cách khác chính mình phải ở trước lúc 9 giờ 40 phút dùng tay không bò đến lầu 3, sau đó đúng 9 giờ 40 phút bắt đầu làm nhiệm vụ kéo xà. Đây chính là nhiệm vụ tổ hợp!
Chẳng lẽ là Hệ Thống Thiên Phạt đã bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ càng khó khăn hơn?
Nhưng mấu chốt là 9 giờ 40 phút sáng ngày mai là tiết thứ hai a, Nhâm Hòa gãi gãi cằm nghĩ, tiết học thứ hai sáng mai là của ai nhỉ? Hình như là ngữ văn đi...
"Này?" Đúng lúc này trong điện thoại tiếp tục phát ra tiếng nói của Chu Vô Mộng, hắn tưởng tín hiệu không tốt nên Nhâm Hòa không nghe thấy.
"A, ngươi tiếp tục nói đi Chu lão" Nhâm Hòa lấy lại tinh thần, nói.
"Ừm, sáng hôm nay Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô bị người đọc tiểu thuyết của ngươi phong tỏa a" Chu Vô Mộng bình tĩnh nói: "Bọn họ yêu cầu Côn Luân phải ra mỗi ngày, ta lúc đầu muốn đổi mới nội dung mỗi ngày, nhưng mà người đọc cũng không phải là kẻ ngốc, cho nên,..."
"Không viết nổi..." Nhâm Hòa lập tức minh bạch ý tứ của lão Chu, nếu mà chính mình không phải đang viết Thần Thư, một ngày viết hai vạn chữ của Côn Luân là hoàn toàn không vấn đề, bởi vì đều ở trong ký ức hết rồi, dời lên máy tính là được, nhưng vấn đề là việc cập nhật Thần Thư cũng phải liên tục a, nếu ngừng thì cũng hỏng mất!
Nhưng hắn không có cách nào nói lão Chu rằng chính mình đang viết một cuốn tiểu bạch văn kiếm tiền, nếu nói ra phỏng chừng hắn sẽ lập tức yêu cầu ngừng viết Thần Thư cho xem.
"Khụ khụ, Chu lão à, ngài cũng biết đấy, loại chuyện sáng tác này nếu theo đuổi tốc độ quá mức thì chất lượng khẳng định sẽ bị giảm xuống, ta muốn bảo đảm chất lượng a" Nhâm Hòa nghiêm túc nói.
"Nói cũng đúng!" Lão Chu tầm tư nói.
"Ta cũng biết ngài tương đối khó xử, như vậy đi, chúng ta cũng đừng trực tiếp đáp ứng, hãy đổi thành mỗi tuần cập nhật vào thứ 2, 4, 6 đi, như vậy mọi người sẽ dễ chịu hơn một chút, hơn nữa áp lực của ta cũng sẽ không quá lớn, có được hay không?" Nhâm Hòa hỏi.
Lúc này Chu Vô Mộng ngược lại bắt đầu lo lắng đến chất lượng: "Như vậy ngươi có thể đảm bảo chất lượng không? Ngươi tuyệt đối đừng đem cuốn tiểu thuyết kinh điển như vậy làm hỏng!"
"Sẽ không, sẽ không đâu... Ngài cứ yên tâm!" Côn Luân tổng cộng có 95 vạn chữ đều ở trong đầu của mình hết rồi, đương nhiên sẽ không được đầu hỏng đuôi.
"Được, vậy ngươi nhớ rõ nộp bản thảo đúng hạn!" Chu Vô Mộng tắt điện thoại.
Nhâm Hòa tính toán một chút, khoảng cách kỳ nghỉ đông của mình để giúp Dương Tịch ca hát còn khoảng một tháng rưỡi, như vậy nếu như chính mình tăng ca thêm giờ thì hoàn toàn có thể viết hết Côn Luân trong vòng một tháng rưỡi này.
Cuối cùng thì đến lúc kỳ nghỉ đông, khả năng chính mình không có nhiều thời gian, chỉ có điều là... Hình như chính mình quên mất nói với lão Chu đừng gửi tiền nhuận bút thường xuyên như vậy...
Lúc Chu Vô Mộng cùng Nhâm Hòa gọi điện thoại, Dương Tịch liền ở một bên nghe, nàng thấy Nhâm Hòa cúp điện thoại liền hỏi: "Ngươi viết tiểu thuyết ư? Kêu là Côn Luân phải không?"
Vừa rồi lúc gọi điện thoại, Nhâm Hòa cũng không có cố tình tránh Dương Tịch, cho nên âm thanh của Chu Vô Mộng nàng cũng có thể nghe thấy, chẳng qua là đứt quãng nên không quá rõ ràng, chỉ biết tiểu thuyết tên là Côn Luân.
Bất quá lúc này lực ảnh hưởng của Côn Luân còn chưa có lớn, mới chỉ dừng lại ở kì thứ nhất mà thôi, cho nên tiểu thuyết Côn Luân này Dương Tịch cũng chưa hề nghe qua, cũng không biết người gọi điện thoại đối diện là ai.
"Ừm, ta viết tiểu thuyết" Nhâm Hòa vui vẻ nói.
"Có thể cho ta xem sao?" Dương Tịch nghiêng đầu hỏi.
"Còn chưa có viết xong đâu, viết xong thì đưa ngươi một bộ." Nhâm Hòa lơ đãng nói cho qua.
Dương Tịch không biết Nhâm Hòa vì cái gì có thể từ bỏ thiên phú âm nhạc của mình mà chuyển sang viết tiểu thuyết. Có lẽ đây mới là thứ mà Nhâm Hòa theo đuổi như lời của hắn? Có lẽ sinh mệnh của hắn cũng là như vậy, khiêu chiến những chuyện mà chính mình không làm được, không hề lưu luyến thành tựu của quá khứ, vĩnh viễn làm chính mình đi trên đường, mặc kệ là linh hồn hay thân thể.
Loại người này ở sinh mệnh giống như là bóng đèn khích lệ nhân tâm, nghĩ đến bọn họ liễn sẽ phấn chấn tinh thần, vứt bỏ hết thảy năng lượng xấu cùng băn khoăn, một lần nữa lên đường.
Giờ khắc này Nhâm Hòa trong mắt của Dương Tịch đại khái chính là như vậy, cũng không biết nếu nàng biết Nhâm Hòa viết tiểu thuyết là vì kiếm tiền thì sẽ nghĩ như thế nào.
Buổi tối sau khi Nhâm Hòa rời đi, Dương Tịch trở lại sân thượng vừa đàn vừa hát bài hát mà Nhâm Hòa đưa cho chính mình, mỗi một bài hát đều là rất thích, mỗi một bài hát đều thuộc về chính mình, mỗi một bài hát đều là hắn đưa...
Loại cảm giác này, nàng lần đầu tiên trải qua, Dương Tịch tưởng niệm chính mình ở tuổi 15.