Trong khoảng thời gian này, Hệ Thống Thiên Phạt cũng ngừng lại một chút, đại khái cũng là biết Nhâm Hòa hiện tại căn bản không cố nổi, cho nên chưa cho Nhâm Hòa thêm nhiệm vụ để nhiễu loạn hắn. Bản thân Nhâm Hòa ngày càng cảm thấy Hệ Thống Thiên Phạt khả năng cực cao là cũng có ý thức riêng.
Hắn tính toán một chút thời gian, khả năng là sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, tiền nhuận bút tháng của Thần Thư, tiền nhuận bút kết thúc của Côn Luân, tiền nhuận bút của Tam Tự Kinh hẳn là đồng thời kết toán, đến lúc đó chính mình liền có rất nhiều thời gian để xử lý những việc này.
Tiền gì cũng đều không dễ kiếm, người ta xuyên không đều có bàn tay vàng hỗ trợ, chính mình thì tốt rồi, chọc phải Hệ Thống Thiên phạt, này đúng là không nói đạo lý!
Hố người a!
Bất quá cũng may có một chút…… Không có tiếp tục xuất hiện một cái chủ nhiệm lớp tới đối nghịch hắn, mà Lưu Anh Hải cũng thường thường đi chùa Bạch Mã làm pháp sự, nghe nói hắn phải làm đủ bảy bảy bốn mươi chín thiên tài hành, trong nhà còn bỏ mấy vạn đồng tiền để thỉnh một tôn tượng Phật đã khai quang…..
Nhâm Hòa không hề có một chút cảm giác áy náy, người như Lý Lạc Hà hoàn toàn phát điên rồi hắn đều sẽ không đồng tình, cũng có thể giúp Lưu Anh Hải là một kẻ ăn chơi trác táng trưởng thành khỏe mạnh trong ánh sáng xã hội chủ nghĩa này, không cần cả ngày làm chuyện xấu, như vậy tốt biết bao đúng không?
Trong lúc này, cứ mỗi 16 vạn chữ, Côn Luân sẽ trực tiếp phát hành bản in lẻ, như vậy tính toán theo kế hoạch, cả bộ Côn Luân 95 vạn chữ sẽ phát hành thành loạt sách gồm 6 quyển sách giấy.
Hắn còn không biết rằng Dương Tịch đã tìm bằng hữu để lấy tạp chí có Côn Luân, đang định viết xong rồi đưa nàng một bộ. Trong khoảng thời gian này, số lần tiếp xúc với Dương Tịch càng ít đi, tiền nhuận bút của Côn Luân cũng không thể đền bù nổi tổn thất này a!
Bất quá không biết vì cái gì, hắn phát hiện ánh mắt của Dương Tịch nhìn mình có chút thần bí, giống như bản thân bị xem thấu cái gì đó vậy!
Hơn nữa cảm tình của hai người hình như cũng không bị hạ thấp, ngược lại nhiều một chút ăn ý!
Thời gian trôi qua thực sự nhanh, đảo mắt liền đến kỳ thi cuối kì rồi. Đối với Nhâm Hòa hiện tại, kỳ thi cuối kỳ liền giống như một bữa ăn sáng vậy, bởi vì hắn có siêu ký ức!
Rất nhiều người ra trường thật lâu rồi mới phát hiện, kiến thức sơ trung, cao trung, đại học đều quên hết rồi, quay đầu lại đi xem hàm số lượng giác phỏng chừng cũng không biết giải như thế nào, bản thân Nhâm Hòa cũng không ngoại lệ, bởi vì những kiến thức kia không dùng được trong xã hội a, hơn nữa hắn cũng không yêu thích những thứ đó, cùng ký ức văn học khác biệt.
Hắn hiện tại có siêu trí nhớ, tất cả kiến thức mình đã học qua đều ghi lại rồi, trừ hóa học vật lý vẫn kém như cũ thì mặt khác các môn đều không phải vấn đề lớn gì. Sau khi thi xong, tiểu mập mạp Hứa Nặc ủ rũ mặt mày đi ra: “Xong con bê, giáo viên giám thị quá là đáng giận, không thể chép được, đoán chừng cuối năm ăn tết không ngon rồi!!!”
“Nhìn ngươi thật không có tiền đồ!” Nhâm Hòa trợn trắng mắt nói: “Nói như là ba ngươi bỏ việc ăn tết mà đánh ngươi à?”
Hứa Nặc lúc đó liền nổi giận: “Năm trước liền đánh đó, ngươi quên rồi à? Ta còn chạy qua nhà ngươi ở ké mấy ngày!!!”
Di, hình như đúng là như vậy a, Nhâm Hòa lúc này mới nhớ ra chuyện này, muốn nói là cha tiểu mập mạp này thật sự tàn nhẫn, đêm ba mươi tết gọi điện Tạ Miểu Hàn chúc tết, dù sao cũng là chủ nhiệm lớp của con mình gọi hỏi thăm cũng đúng, huống chi cha của tiểu mập mạp làm buôn bán nữa, đặc biệt chú ý về phương diện đối nhân xử thế, không chỉ trước tiên tặng lễ, còn cần thiết ở trước đêm giao thừa gọi điện thoại chúc tết nữa.
Kết quả lần hỏi thăm lần này không sao, nhưng tiểu mập mạp liền thảm rồi, Tạ Miểu Hàn trực tiếp nói ở trong điện thoại rằng Hứa Nặc học kỳ sau còn cần nỗ lực cố gắng thêm, lần này thi điểm không quá lý tưởng…
Cha của tiểu mập mạp vừa nghe liền nóng nảy, không lý tưởng? Ý gì? Nhanh chóng hỏi Tạ Miểu Hàn là có bao nhiêu không lý tưởng?
Toàn lớp xếp thứ ba từ dưới lên…..
Kết cục cuối cùng chính là, mông tiểu mập mạp Hứa Nặc bị sưng suốt toàn bộ tết âm lịch, hơn nữa còn bị dọa, trực tiếp chạy đến nhà Nhâm Hòa tránh đi đầu sóng ngọn gió.
Bất quá Nhâm Hòa nghĩ lại tưởng tượng: “Cái kia năm nay ngươi không cần lo lắng a, hắn muốn gọi điện thoại hỏi thăm giáo viên ư? Vậy thì cũng phải có người để hỏi chứ? Chẳng lẽ gọi cho Lý Lạc Hà sao? Hắn đều phát điên mất rồi…”
Hứa Nặc vừa nghe Nhâm Hòa nói vậy cả người tinh thần thực sự mẹ nó sảng khoái nhẹ nhõm.
Đúng vậy a, chủ nhiệm lớp của chính mình đều bị điên rồi a, hiện tại còn không có chủ nhiệm lớp chính thức!
Lúc này Đoạn Tiểu Lâu cùng Dương Tịch cũng từ trong lớp đi ra, Đoạn Tiểu Lâu cười nói: “Còn có hai ngày nữa là đến sinh nhật của ta, ta tính thừa dịp mọi người vừa thi xong, hôm nay liền chúc mừng một chút, mọi người cùng nhau đến a, địa điểm là Thủy Tịch Viên cách trường học cũng không xa lắm. Đến lúc đó sẽ còn có ít bằng hữu đến nữa!”
Nhâm Hòa sửng sốt một chút, hóa ra là sắp đến sinh nhật Đoạn Tiểu Lâu sao? Hắn lập tức đáp ứng: “Được a, buổi tối cùng đi ăn sinh nhật với ngươi, cơ mà còn chưa chuẩn bị quà cho ngươi đâu!”
“Cái này ngược lại không cần, giữa chúng ta không nên khách khí như vậy, cùng nhau vui vẻ một chút là được.” Đoạn Tiểu Lâu nói: “Hứa Nặc, Dương Tịch, hai người các ngươi đến sao?”
“Nhâm Hòa đi ta cũng đi” Hứa Nặc nói, hắn hiện tại là người gặp việc vui, tâm tình sảng khoái, làm cái gì cũng vui vẻ.
Dương Tịch do dự một chút: “Buổi tối cha ta đi công tác, ta phải đi tiễn hắn, nếu thời gian còn sớm thì ta sẽ đến.”
“Được!”
Nhâm Hòa sớm biết hôm nay Dương Ân xuất phát đi giao lưu y học của 16 nước, loại cảm giác này giống như được thoát ly thế giới của cha vợ vậy, nhẹ nhàng vui sướng…
Tuy rằng Dương Ân chưa từng phản đối Dương Tịch cùng Nhâm Hòa tiếp xúc với nhau, cũng phi thường hiện đại, nhưng giống người giống như cha vợ này, trời sinh chính là dùng để áp chế người mang ý đồ đen tối.
Một khi đã như vậy, kế hoạch liền phải bắt đầu rồi!
Hắn đầu tiên là gọi điện cho Chu Vô Mộng, để đối phương tổng kết tất cả tiền nhuận bút, mà hôm nay cũng vừa lúc tiền nhuận bút của Thần Thư gửi tới. Bản thảo còn lại của Côn Luân cũng gửi hết cho Chu Vô Mộng mấy ngày trước rồi, hai ngày này không có điện thoại thúc giục của Chu Vô Mộng, hắn còn có chút không quen…..
Chỉ chốc lát sau, tin nhắn nhắc nhở liền tới, phân biệt là tiền nhuận bút của ba tác phẩm!
Tiền nhuận bút Thần Thư: 21 vạn
Tiền nhuận bút Tam Tự Kinh: 41 vạn
Tiền nhuận bút Côn Luân: 154 vạn
Chính là chỉ trong nháy mắt, tài khoản của Nhâm Hòa nhiều hơn 216 vạn tiền! Đối với Nhâm Hòa loại này chưa từng thấy qua bộ mặt của tiểu tử nhà giàu mới nổi mà nói, chỉ một chữ, sảng!
Từ số tiền mà nói, tiền nhuận bút của Thần Thư là thấp nhất, nhưng vấn đề liền ở chỗ, Tam Tự Kinh số lượng phát hành ở giai đoạn trước đột nhiên tăng lên, sau đó thức sự dễ dàng bão hòa, chỉ còn lại số tiền nhỏ giọt!
Mà Thần Thư về sau tiền đồ vô lượng, một cái bản quyền rất có khả năng bằng mấy chục lần cái Tam Tự Kinh, kia mới là nguồn thu nhập quan trọng nhất.
Mà Côn Luân lần này phát lực, 154 vạn này còn chưa bao gồm tiền nhuận bút riêng lẻ, đến lúc đó sẽ trở thành một con số khổng lồ. Nhâm Hòa bỗng nhiên phát hiện con đường kiếm tiền nhanh nhất, hiện tại Côn Luân kỳ thật tương đương với một cây hái ra tiền của hắn, địa vị của nó có thể đặt song song với Thần Điêu Đại Hiệp cùng Thiên Long Bát Bộ, hai tác phẩm võ hiệp kinh điển của kiếp trước, ra mắt phim ảnh cuồn cuộn không ngừng.
Kiếp trước tác phẩm của Kim lão tiên sinh cái nào không phải là bị phục chế rất nhiều lần?
Hiện tại Côn Luân, cũng tất nhiên là cái dạng này!
Chẳng qua là Nhâm Hòa còn đang đợi Hệ Thống Thiên Phạt Tuyên bố nhiệm vụ, chỉ sợ lần này mấy cái nhiệm vụ sẽ không đơn giản…..