Tối hôm nay Nhâm Hòa mang theo Dương Tịch đi đá quán, Tô Như Khanh bận tới sáng mới về đến nhà, cho nên căn bản là không biết chuyện của Dương Tịch và Nhâm Hòa đã làm.
Nhưng mà cũng đúng vào đêm hôm nay, chuyện về hai thiếu niên bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống đá quán đã thành công truyền đi diện rộng, nhưng làm cho mọi người cảm thấy hứng thú nhất chính là ba việc, một là tuổi của hai người kia, thực sự quá trẻ, trẻ đến làm cho người ta hâm mộ, tuổi thanh xuân thoải mái làm những gì mình thích, làm cho mọi người đều cảm thấy nhiệt huyết tràn trề, hâm mộ tài hoa và dũng khí của hai thiếu niên kia.
Hai là thân phận của bọn họ, hai bọn họ từ đầu tới cuối đều đội mũ lưỡi trai rất thấp, căn bản không thể nhìn thấy rõ dung mạo của bọn họ, nhưng là có thể khẳng định, bọn họ từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua, bằng không chắc chắn sẽ khác, kể cả mang mũ lưỡi trai cũng có thể có người nhận ra được.
Mặc dù có người chụp được ảnh của Nhâm Hòa và Dương Tịch, nhưng kể cả như thế cũng không có cách nào cung cấp tin tức hữu hiệu gì để tìm kiếm ra danh tính bọn họ.
Hiện tại không giống như kiếp trước của Nhâm Hòa, internet cực phát triển, chỉ cần một tấm ảnh đăng lên Weibo, không cần quan tâm che kín như thế nào, cũng nhất định có người có thể tìm ra ngươi.
Internet hiện tại của thế giới này vẫn chỉ dừng lại ở các trang web cùng với diễn đàn blog.
Cho nên Nhâm Hòa hoàn toàn không lo lắng có người đủ khả năng đem danh tính của bọn họ tìm ra tới.
Về điểm hứng thú nhất của mọi người chính là bản thân ca khúc mà hai người trình bày, có thể nói hai bài này như là sấm chớp giữa trời quang, những người nghe qua đều bắt đầu hát theo, nhưng mà bởi vì lúc đó quá vọi vàng, cho nên không có ai có thể hoàn chỉnh hát thuộc hết,
Có những người đặc biệt hát một bài, kết quả là hát không hoàn chỉnh được, cảm giác này giống như táo bón vậy, cá biệt có những người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế còn cảm thấy chính mình không thể sống nổi nữa…..
Hai bài hát này trong vòng một đêm trở nên nổi tiếng ở Kinh Đô, có những người có mặt ở quán bar đêm trước liền gọi điện cho bằng hữu kể: “Ngọa tào, vừa rồi hai người kia thực sự trâu bò, đem Vương Quyền dẫm xuống dưới, hát 2 bài hát mới hay đến phát nổ! Sao cơ? Ai hát á? Ta cũng không biết…..”
Những đoạn đối thoại như vậy có rất nhiều, sau đó vào lúc rạng sáng, một đoạn video ngắn bị đăng lên một diễn đàn trứ danh được nhiều người theo dõi, trong video rất mơ hồ vì dùng điện thoại quay, người quay video dường như cũng rất hấp tấp, giống như là nghe được một nửa mới nhớ tới cần quay video.
Trong video vẫn không thể nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, chỉ có thể nghe được quán bar rất yên tĩnh, thiếu niên chuyên chú đánh đàn ghi-ta, thiếu nữ chuyên tâm hát bài “Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm”.
Những người chỉ nghe nói rằng bài hát này hay rốt cuộc cũng kiến thức được video gốc, hóa ra thực sự dễ nghe như vậy!
Chỉ là cuối cùng, không ai biết hai người này là ai, cũng không ai biết bọn họ có hay không một lần nữa xuất hiện.
“Sao khoảng thời gian này ở Kinh Đô bị sao vậy, thiên tài thi nhau hoành không xuất thế, một cái Côn Luân đỏ rực nửa bầu trời đã đành, hiện tại lại xuất hiện hai bài hát mới hay như vậy!”
“Ta thật muốn nghe bài hát hoàn chỉnh a!”
“Ta càng muốn Côn Luân cập nhật nhanh nhanh để xong đây……”
Nếu để cho bọn họ biết, kỳ thật cả hai cái kia đều cùng một tác giả, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào…..
……
Trong văn phòng tòa nhà truyền thông Hoa Ca, Thu Thiên Quang ngồi ở phòng trà tiếp khách, tỉ mỉ đem mỗi cái ly tráng qua nước sôi một lần, đầu cũng chưa từng ngẩng lên hỏi: “Việc này ngươi thấy thế nào?”
Nam tử đối diện cười nói: “Đêm qua đúng lúc ta ở hiện trường, hai bài hát này tuyệt đối có thể so sánh như cây hái ra tiền, hiện tại giới giải trí còn không phải như vậy sao, ca sĩ chỉ cần có một bài hát tốt liền có thể ăn cả đời rồi, hai bài hát này chính là cấp bậc như vậy, thậm trí còn cao hơn một bậc. Chỉ là hai người kia chính là tiểu hài tử, ta cảm thấy cố gắng thu về tay, rốt cuộc hai cái tuổi nhỏ kia còn không có trải qua nhiều chuyện, khả năng lúc bọn họ đi đá quán đã quá luống cuống, lúc chạy đi còn không để lại tên tuổi phương thức liên hệ.
Thu Thiên Quang bình tĩnh ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Không cần xem thường người ta, nếu bọn họ chỉ là viết hai bài hát có lẽ ta sẽ có suy nghĩ giống ngươi, nhưng mà thiếu niên bình thường liệu có khả năng dám đi đá quán của Vương Quyền sao? Đây chẳng khác gì lấy chân dẫm mạnh trên mặt Vương Quyền. Người bình thường sẽ làm ra chuyện như vậy sao? Đối phương hoặc là nghé con mới sinh không sợ cọp, phản nghịch hoặc chính là kẻ tâm trí thành thục, biết chính mình muốn làm gì. Mặc kệ là loại gì, chúng ta đều phải lấy thành ý lớn nhất, nếu bọn họ tái xuất, hãy lấy điều kiện tối cao đi đàm phán, tốt nhất là chỉ ký hợp đồng với tiểu nữ hài thôi, nếu không thì cứ ký cả hai, nếu không thuyết phục được hai người thì chờ tiến vào công ty dùng thủ đoạn tách ra đi, chỉ cần một mâu thuẫn nhỏ ở tuổi này là có thể cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa.”
Thu Thiên Quang bỗng nhiên từ bàn trà đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn có thể tưởng tượng được tối hôm qua hai người trẻ tuổi kia đã phong hoa tuyệt đại cùng khí phách hăng hái như thế nào, tới tuổi tứ tuần hắn hồi tưởng lại quá khứ nhân sinh mới cảm thấy dường như chính mình cũng thiếu đi một thanh xuân oanh oanh liệt liệt như vậy.
Bất quá sự tình không ai có thể nói chuẩn được, nếu năm hắn còn thời niên thiếu mà làm bậy, khả năng còn không đi đến được độ cao hiện tại.
Không biết vì cái gì trực giác nói cho hắn, hai người kia cũng không đơn giản như vậy, cũng không biết có thể thuận lợi ký hợp đồng hay không?
……
Mà lúc này, hai nhân vật chính mà mọi người chú ý đến đang ở vườn bách thú Kinh Đô nhàn nhã cho thú ăn…
Hai người bọn họ tựa hồ không có đem chuyện hôm qua trở thành gánh nặng, cũng không có gì tâm sự suy nghĩ gì cả, Nhâm Hòa thích Dương Tịch nhất cũng là vì điểm này, cực kỳ tiêu sái thoải mái.
Nhâm Hòa sáng sớm liền chạy tới siêu thị mua hẳn mười cân cà rốt, về khách sạn cao cấp của chính mình đem toàn bộ cắt nhỏ ra, đem đựng vào trong túi nilon, rồi lại bỏ vào balo đeo vai.
Quả thực là một thùng cà rốt thái sợi đầy tràn!
Ở vườn bách thú, cà rốt muốn có đều phải mua, bỏ ra 3 đồng tiền hoặc là 5 đồng, 10 đồng, nhưng mà còn rất khô cứng, cho nên Nhâm Hòa trực tiếp tự mình chuẩn bị, chờ lúc hắn cùng Dương Tịch gặp mặt, hắn thần thần bí bí kéo khóa ba lô ra, miệng cười cười. Dương Tịch đều ngốc rồi: “Nhiều như vậy!?”
“Ha ha, cho ngươi chơi thỏa thích, sẽ không thấy nhiều đâu, ngươi nhìn bao nhiêu động vật kia mà!” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói, kỳ thật hôm nay hắn dẫn Dương Tịch đi vườn bách thú hẹn hò chính là bởi vì hắn đặc biệt yêu thích cho động vật nhỏ ăn, thời điểm đó cảm thấy tâm tình của chính mình đặc biệt rộng rãi.
Kiếp trước sau khi hắn thành niên sắp đi làm, rất nhiều nữ hài tử lúc đi hẹn hò sẽ là ở chỗ yên tĩnh hoặc là đi dạo phố, còn đi vườn bách thú cho động vật ăn thì rất ít, nhưng Dương Tịch lúc nghe được đi vườn bách thú cũng rất vui vẻ, gấu trúc của vườn bách thú Kinh Đô nàng vẫn chưa bao giờ được đi xem đâu.
Chờ tới lúc đến vườn bách thú, Nhâm Hòa trực tiếp lôi Dương Tịch hướng bên trong chạy đi, ở sát bên ngoài lan can chuồng voi liền chuẩn bịbỏ túi cà rốt ở trong balo ra cho ăn.
Một cái trung niên đại thúc thấy hai người liền đi tới: “Cần cà rốt sao? Mua cho bạn gái ngươi cà rốt đi?”
Này mẹ nó sao nghe có chút kỳ quái vậy? Ngươi để giành cho lão bà của ngươi dùng đi.
Nhâm Hòa cũng không để ý tới hắn, trực tiếp lôi cà rốt từ trong balo ra, liếc đại thúc kia một cái.
Đại thúc kia nhìn thấy một túi cà rốt to đều ngơ ngác, ngươi mẹ nó vì sao mang theo nhiều cà rốt vậy? Ngươi là cà rốt tinh biến thành đi???