Nhâm Hòa tranh thủ trước khi Tô Như Khanh tức giận chạy về Lạc thành, lấy tính cách của nàng, chính mình nếu không chạy nhanh thì khả năng thực sự báo nguy, nhưng mà ngẫm lại nếu như chính mình ở kiếp trước thì nào dám cùng mẹ vợ đối nghịch như vậy chứ. Đương nhiên Nhâm Hòa vẫn là kính trọng Tô Như Khanh từ tận đáy lòng, bởi vì nàng chính là mẹ ruột của Dương Tịch.
Dương Tịch cũng không có cách nào đi tiễn hắn, nhưng ký ức và bí mật của mấy ngày hôm nay giữa hai người bọn họ, vài năm sau hoặc khi về già hồi tưởng lại lần đông hành này, có lẽ sẽ nhìn nhau cười thật lớn!
Nhâm Hòa thật hi vọng Dương Ân nhanh chóng trở về, Dương Tịch dưới sự giám thị của Tô Như Khanh thực sự là nhức hết cả trứng, hắn vẫn cảm thấy Dương Ân là tốt nhất…..
Về chuyện hôm nay hai người bọn họ biến mất sau khi ra mắt năm bài hát mới đã chậm rãi được truyền bá, thứ nhất là năm bài hát này thực sự dễ nghe, tiếp theo là chuyện bọn họ hai người đi đá quán thực sự có chút truyền kỳ.
Hai cái học sinh trung học từ trên trời rơi xuống đi đá quán của Vương Quyền, sau đó lấy phong thái của thiên tài một mạch hát ra năm bài hát mới, cuối cùng biến mất trong sự ngỡ ngàng của mọi người, hơn nữa còn một mực không xuất hiện nữa.
Vô số người nói chuyện say sưa về đề tài này mỗi lần rảnh rỗi, thậm chí có nhiều người còn đang chờ đợi bọn họ xuất hiện một lần nữa, tự hỏi là lần tới có còn bài hát mới hay không? Về thân phận của Nhâm Hòa và Dương Tịch vẫn còn là một dấu hỏi chấm lớn, mà những người biết thân phận của bọn họ cũng sẽ không chạy ra ngoài nói bậy.
Cho nên hiện tại Nhâm Hòa và Dương Tịch vẫn là học sinh trung học bình thường, Nhâm Hòa cũng có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống học sinh an nhàn vô lo vô nghĩ.
Về tới Lạc thành, việc đầu tiên Nhâm Hòa làm chính là ngủ bù hai ngày, sau đó còn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, khoảng cách thời gian trả tiền nhuận bút của Thần Thư và các tác phẩm khác cũng chỉ còn hơn mười ngày, không thể đợi đến lúc công bố nhiệm vụ rồi mới bắt đầu làm được.
Hắn hiện tại còn một nhiệm vụ duy nhất phải làm chính là sáng tác một tác phẩm, nếu không hoàn thành lập tức bị phạt liệt dương 100 ngày…..
Nghĩ đến trừng phạt này, Nhâm Hòa cảm giác được ác ý to lớn từ Hệ Thống Thiên Phạt đối với mình, còn đặc biệt lựa chọn thời gian sau khi chính mình công bố tình cảm với Dương Tịch nữa chứ, đúng là đang dọa hắn đây mà!
Nhưng mà ta là loại người không ăn được thì đạp đổ sao? Loại trừng phạt này có ảnh hưởng gì chứ? Còn không phải là bị bệnh liệt dương 100 ngày sao? Đừng tưởng như vậy là ta sẽ sợ ngươi…. Ta hoàn thành nhiệm vụ được chưa?
Thực tế mà nói loại nhiệm vụ này cơ hồ chính là để cho thưởng miễn phí, chẳng qua là Hệ Thống Thiên Phạt lo lắng Nhâm Hòa sẽ gián đoạn sáng tác mà thôi, ngay từ những nhiệm vụ đầu, trừng phạt mạt sát đoán chừng cũng là do Hệ Thống Thiên Phạt muốn cho Nhâm Hòa biết tính nghiêm trọng của nhiệm vụ, hiện tại mọi thứ đều đã đi đúng hướng cho nên hệ thống bắt đầu ra bài không theo dự đoán…
Nếu là nhiệm vụ sáng tác khẳng định là hắn sẽ ưu tiên viết bài hát mới cho Dương Tịch, bởi vì hắn chỉ còn thời gian nửa năm để viết năm ca khúc còn lại cho album “Người hái sao”, vậy thì nên chọn bài hát thứ sáu là bài nào nhỉ?
Có rồi, ánh mắt Nhâm Hòa sáng lên, hắn nghĩ ra một bài hát rất thích hợp cho nữ hát, cũng có giai điệu rất êm tai, độ nổi tiếng ở kiếp trước cũng không tồi.
Thành thật mà nói bài hát này chưa được coi là đỉnh cấp, nhưng lại cực kì có ý tứ, hơn nữa đặt ở trong album làm cho toàn thể tươi mới không ít. Quả thực không tồi!
“Ta ở quảng trường nhân dân ăn gà rán!”
Nó là một ca khúc do A Tứ viết lời, do Vi Vĩ biên khúc, trong bảng phong vân ở kiếp trước cũng đứng top 10 bài hát hay của giới thứ 21. Linh cảm lấy từ những việc vụn vặt mà có thể tùy ý gặp được trong cuộc sống, nó kể về một cô gái ở quảng trường nhân dân đau khổ chờ đợi chàng trai, mà chàng trai lại không tới, thất hứa với ước hẹn ngày trước, vừa đúng lúc phù hợp với tâm tình thiếu nữ.
Giai điệu của bài hát có chút phiền muộn cùng nghịch ngợm, cực kì thích hợp với Dương Tịch, ngâm lại bài hát này nếu Dương Tịch hát thì sẽ rất cảm xúc!
Lúc hắn viết xong lời bài hát, Nhâm Hòa liền nghe thấy âm thanh của Hệ Thống Thiên Phạt trong đầu: “Ký chú hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng +1 điểm thuộc tính mị lực.”
Nhâm Hòa sửng sốt một chút, tính tới bây giờ, hai cái khen thưởng làm cho hắn khó hiểu nhất từ hệ thống là kỹ năng đánh nhau và thuộc tính mị lực, kỹ năng đánh nhau thì đã đến cấp thành thạo rồi, cấp tiếp theo chính là cấp đại sư, ý tứ của hệ thống là gì đây, nếu như kỹ năng đánh nhau cấp cơ bản thì hắn cũng không thắc mắc quá nhiều, chắc là để phòng thân, nhưng khi hệ thống khen thưởng đến cấp thành thạo thì có vẻ như đang hướng đến khả năng giết người.
Giết người….. Nghĩ đến cũng thấy máu me rồi.
Nhưng mà thuộc tính mị lực này ruốt cuộc là như thế nào, có hữu dụng sao? Nhâm Hòa hồi tưởng một chút, có lẽ nào những người kia yêu cầu mình hát là do tác dụng của thuộc tính mị lực này?
Đúng là có chút vô dụng, loại người như hắn thì khá dễ dàng thấy đủ, hắn đã có Dương Tịch rồi còn muốn mị lực gì chứ….
Kiếp trước lúc hắn yêu đương có lần hắn tỏ tình một mạch mấy chục ngày, người khác hỏi thì hắn đều trả lời rất hợp tình hợp lý: Ta muốn lấy vợ thì còn cần chú ý hình tượng gì chứ?
Cũng không biết Dương Tịch nếu biết chuyện này sẽ ghét bỏ hắn hay không nữa…
Mặc kệ, dù sao khen thưởng cũng tốt hơn là không khen thưởng, hắn cũng không biết chính mình muốn được thưởng gì, cứ từ từ đi.
Nhưng tại thời điểm này, nhiệm vụ trừng phạt do sáng tác “Ta ở quảng trường nhân dân ăn gà rán” cũng vang lên: “Nhiệm vụ: Mùa đông bơi dưới sông ở Lạc thành 5 phút, nếu không hoàn thành trừng phạt ký chủ trần chuồng chạy ở trục đường chính của Lạc thành 3km.”
Cái gì vậy Hệ Thống!
Con mẹ nó đây chính là tháng một, đi bơi mùa đông sao? Thế chẳng khác nào bị lạnh chết ở dưới nước? Ngươi cho nhiệm vụ cũng quá ác đi? Nhâm Hòa rõ ràng cảm nhận được Hệ Thống Thiên Phạt bắt đầu đề cao độ khó của nhiệm vụ.
Vốn dĩ hắn phải hoàn thành nhiệm vụ sáng tác, nhưng sau khi sáng tác xong thì bị công bố nhiệm vụ mới, cái này đã đủ hố rồi, kết quả hệ thống còn đưa ra trừng phạt như vậy nữa, đây là muốn làm gì hả?
Hơn nữa cái trừng phạt mới này là như thế nào, trần chuồng chạy 3km còn chưa đủ à, lại muốn chạy ở trong tuyến đường chính của Lạc thành nữa…. Hệ thống ngươi là bị bệnh tâm thần à?
Lúc này ký ức về kỹ năng bơi bỗng được Hệ Thống Thiên Phạt hiện lên trong đầu Nhâm Hòa, hắn sửng sốt một chút, ồ, ký ức lần này không chỉ có những việc cần chú ý khi bơi mùa đông, còn có kỹ xảo bơi lội nữa.
Phải biết rằng trước đó mặc dù Nhâm Hòa không phải là vịt cạn, nhưng tư thế bơi cũng sẽ không được coi là tiêu chuẩn, sẽ có cảm giác bơi không hiệu quả….
Kiếp trước có thể hắn cảm thấy chính mình quá béo, bởi vì khi đó hơn hai mươi tuổi đã thành một tên mập, nhưng mà hiện tại hắn mới hiểu được, là từ lúc bắt đầu động tác của hắn đã là sai lầm…
Nhưng mà nhiệm vụ này cũng rất thực tế, ít nhất Nhâm Hòa cũng coi như là thật sự bơi lội!
Về những việc cần chú ý khi bơi mùa đông…. Hệ Thống Thiên Phạt chỉ nói cho hắn khi bơi mùa đông cần chú ý vừa phải, trong tình huống bình thường nhiệt độ nước 1 độ C chỉ có thể bơi 1 phút, 2 độ C có thể bơi 2 phút, cứ thế này mà suy ra, chính vì thế thời điểm bơi tốt nhất là giữa trưa, bởi vì vào hai giờ chiều là thời gian có ánh sáng mặt trời, cũng là thời điểm có nhiệt độ ấm nhất trong ngày, cho nên bơi thời điểm đấy là rất thích hợp.
Nhưng mà nghĩ đến đây hắn liền có chút nhức trứng, ngươi nói 1 độ C bơi 1 phút, 2 độ C bơi 2 phút, kết quả hiện tại ngươi muốn ta bơi tận 5 phút? Chẳng lẽ Hệ Thống Thiên Phạt đã cảm thấy tố chất thân thể của hắn có thể ngây ngốc dưới nước được 5 phút?
Nhâm Hòa cảm thấy chính mình sớm muộn gì cũng bị Hệ Thống Thiên Phạt hố chết!
Được rồi, bơi liền bơi đi, dù sao so với việc trần chuồng chạy bộ vẫn tốt hơn…. Nếu thật bị trừng phạt trần chuồng, chạy bộ trên trục đường chính ở Lạc thành, đừng nói là sẽ có người tới xem, đoán chừng còn đưa tới cảnh sát nữa, tới lúc đó làm lớn chuyện thì chính mình chỉ còn cách mai danh ẩn tích….
Nhưng về chuyện bơi là bơi, khen thưởng nhất định phải tốt mới được!