TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 92: Cuộc thi marathon

Lâm Hạo đang đứng ở mặt sau cửa kính tiệm cơm lặng lẽ nhìn Nhâm Hòa, nhưng Nhâm Hòa cũng không dừng lại trước xe của hắn quá lâu đã rời đi, thấy vậy Lâm Hạo lén lút đi theo đằng sau Nhâm Hòa tính toán tìm hiểu địa chỉ nhà của đối phương, như vậy sau khi chính mình hoàn thành nhiệm vụ là có thể tiếp tục quan sát thiếu niên này.

Tuy rằng hiện tại trời đã ngả về chiều tối, trên đường cũng không có quá nhiều người nhưng nếu theo dõi lâu cũng sẽ dễ bị phát hiện, nhưng với người có kinh nghiệm phong phú như Lâm Hạo thì căn bản không cần kỹ xảo quá cao siêu gì để theo dõi thiếu niên này, chỉ cần liếc mắt là có thể mà đối phương căn bản không biết chính mình đang bị theo dõi, con người kể cả tập luyện như thế nào cũng không có đủ khả năng trở thành một chiến sĩ chân chính.

Nhưng mà nói thì như vậy đó…..

Lúc này Lâm Hạo chợt phát hiện Nhâm Hòa ở phía trước đang bắt đầu chạy, hắn cũng đã sớm đoán được đối phương khẳng định sẽ tập luyện mỗi ngày, bằng không thì lấy đâu ra một thân cơ bắp cường tráng như vậy, chính vì vậy hắn cũng không cảm thấy đối phương đã phát hiện chính mình nên mới chạy.

Dựa theo ý nghĩ của hắn, tốc độ chạy này của đối phương…. Thậm chí sắp so sánh được với mình rồi.

Nhưng mà….. Sau khi chạy được khoảng một trăm mét thì Nhâm Hòa bắt đầu tăng tốc, lúc này mặc dù Lâm Hạo đã chạy nhanh nhất có thể nhưng cũng không đuổi kịp Nhâm Hòa, chỉ có thể chạy theo mà thôi, hắn cũng không biết thiếu niên này muốn chạy bao lâu, nhưng mà dựa vào thực lực của chính mình đuổi kịp một học sinh trung học chắc không thành vấn đề…..

Tốc độ của Nhâm Hòa càng lúc càng nhanh, làm cho Lâm Hạo cảm giác đối phương đang chạy gần 10 mét một giây vậy, nhưng không có cách nào khác, hắn đành kiên trì chạy theo. Nếu không giữ sức mà chạy nhanh như vậy thì có nghĩa là đối phương sắp cạn thể lực rồi, phải biết rằng muốn tốc độ đạt tới 10 mét mỗi giây thì thể lực sẽ tiêu hao cực kỳ lớn.

Nhưng mà khi hai người một trước một sau chạy thêm được 1 km thì Nhâm Hòa vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại…. Mà hình như ngược lại là….. Càng chạy càng nhanh….

Lâm Hạo mở miệng thở phì phò, phải biết rằng thể lực của hắn trong đội tinh nhuệ có thể xếp vào hạng đầu, kể cả khi mang theo 15 kg tải trọng thì hắn cũng chỉ cần 16 phút để chạy 5km mà thôi, thành tích này phóng mắt toàn quân cũng là người xuất sắc, nhưng mà lúc này hắn cảm giác chính mình rất mệt mỏi, thực sự lần này chạy quá là nhanh.

Hơn nữa, Nhâm Hòa vẫn còn đang tăng tốc! Không nói đến vấn đề ý chí của Lâm Hạo có thể tiếp tục chạy nữa hay không, mà là tốc độ của Nhâm Hòa đã bỏ xa Lâm Hạo rồi, mắt thấy đối phương rẽ qua góc tường rồi biến mất, Lâm Hạo một mình đứng giữa đường phố không người vẻ mặt mộng bức…..

Mẹ nó ngươi có còn là người không?

Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Hạo bị người cắt đuôi, hơn nữa còn là bởi vì đối phương chạy quá nhanh mình theo không kịp!

Lúc chạy mà mang theo vật nặng thì tốc độ cũng không phải là yếu tố trực tiếp, ví dụ như có một ít quân nhân lúc người mang theo 15 kg chạy 5km mà ngay cả rắm cũng không đánh một cái, chạy đến đích rồi còn có thể trở lại giúp chiến hữu gánh thêm 4 cây súng, nhưng mà ở dưới tình huống không mang gì cả thì thời gian chạy cơ bản như nhau, không nhanh hơn được bao nhiêu.

Mà loại khen thưởng tố chất thân thể như Nhâm Hòa là toàn diện tố chất. Số lượng cơ bắp của người bình thường là 639 khối cơ, có chút người sẽ luyện không hết tất cả cơ bắp hoặc xem nhẹ một vài chỗ, mà đối với Nhâm Hòa thì là tăng trưởng toàn diện.

Lâm Hạo đứng ở trên đường nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần, hạng mục này là đối phương hàng ngày luyện tập sao? Hiện tại học sinh trung học đều mạnh mẽ như vậy à?

Xem ra chuyện quan sát Nhâm Hòa chỉ có thể tùy duyên xem gặp lại hay không rồi… Bởi vì chính mình thực sự không đuổi kịp…

………..

Buổi tối thứ ba Nhâm Hòa ngủ tương đối sớm, vì ngày hôm sau buổi sáng thứ 4 là thời điểm cuộc thi marathon diễn ra rồi, hắn phải nắm chắc thời cơ thực hiện nhiệm vụ này. Hệ Thống Thiên Phạt chỉ định phải tham gia cuộc thi marathon vào thứ 4 lần này, nghĩa là hắn chỉ có một cơ hội mà thôi, nếu thất bại thì phải nhận trừng phạt là một tháng mọc mụn trứng cá….

Nhâm Hòa có thể khẳng định một điều chính là mụn trứng cá mà Hệ Thống Thiên Phạt đề cập tuyệt đối không đơn giản, nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nếu làm không tốt thì cả mặt đều là mụn trứng cá, một chút khe hở cũng không có.

Vậy thì đáng sợ rồi….

Buổi sáng hắn nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy tới nơi chỉ định, lúc tới nơi đã thấy biển người tấp nập, có thể nhìn ra được lần này ba thành phố đã dùng không ít tâm huyết cho cuộc thi này.

Nhưng mà Nhâm Hòa cùng những người khác có chút khác biệt, sau lưng người ta đều có bảng số thứ tự, cái kia chắc là được phát sau khi báo danh.

Mà sau lưng hắn thì trụi lủi, một cái lông cũng không có, nhìn giống như một tiểu tử đến xem náo nhiệt vậy….

Nơi này cơ bản đều là người lớn, nói không chừng đây là do không đủ nhân số nên trực tiếp gọi những người từ đơn vị hành chính tới, Nhâm Hòa có thể nhìn ra được, cho nên hắn bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể, so với những người xung quanh thì chuyên nghiệp hơn một ít.

Hoạt động lớn như vậy khắng định là sẽ có phóng viên đưa tin, lúc này đã có một phóng viên liếc mắt nhìn đến chỗ Nhâm Hòa, ánh mắt của hắn sáng lên, đây chính là cơ hội tuyên truyền đây mà: Ngay cả học sinh trung học cũng tới tham gia cuộc thi marathon, những người dân ở Lạc thành đã đam mê vận động từ nhỏ!

Ha ha, đam mê cái đầu ngươi, loại thành thị nhỏ bé như Lạc thành này có thể gọi tới mấy vạn người tham gia chạy marathon hoàn toàn dựa vào mệnh lệnh, những biện pháp khác một chút cũng không có.

Phóng viên thấy vậy chạy tới phỏng vấn Nhâm Hòa, kết quả vừa tới trước mặt thì phóng viên này sửng sốt, Nhâm Hòa cũng sửng sốt, lúc này phóng viên mới nhận ra đây không phải là tiểu tử tập chống đẩy ở quán ăn lần trước sao, mà Nhâm Hòa lúc này nhìn đối phương có chút chột dạ, đây không phải là phóng viên lần trước bị mình sử dụng thuốc nôn mửa sao……

Ở giữa hai người lúc này lâm vào chết lặng một lát, nhưng mà vẫn là do phóng viên mở miệng trước: “Chào bạn học nhé….”

“Thật xin lỗi, ta không muốn phỏng vấn.” Nói xong Nhâm Hòa trực tiếp hòa vào đám đông, nhàn rỗi không có việc gì à mà lên TV.

Phóng viên sửng sốt một chút, đứa nhỏ này rốt cuộc là ghét bị phỏng vấn tới nhường nào? Bất quá người quay phim vừa rồi cũng đã chụp được hình dáng của Nhâm Hòa rồi, cứ như vậy có thể đăng tin tức ẩn danh rồi. phóng viên luc này hướng mặt về phía camera cười nói: “Cuộc thi marathon lần này được tổ chức ở Lạc thành với quy mô lớn chưa từng có, hơn nữa chúng ta vừa nhìn thấy ở trong đám đông toàn người lớn thậm chí có cả trẻ con tới tham gia nữa!”

Không ít người lớn xung quanh đều nhìn thấy Nhâm Hòa, thực sự là bởi vì Nhâm Hòa cùng bọn họ có cảm giác không hợp nhau.

Nhâm Hòa chui vào đám người đứng ở đằng trước chờ đợi bắt đầu, lúc mà tiếng súng vang lên hắn mặc kệ những người khác mà trực tiếp leo lên, thấy vậy có người cười: “Người trẻ tuổi sức sống thật dồi dào, nhưng mà cuộc thi marathon cũng không phải là chạy như vậy, tốc độ này đoán chừng không thể kiên trì được lâu.”

“Ha ha, hắn cũng là trẻ con, chạy mệt rồi ngừng cũng sẽ không có ai nói gì cả.”

Nhâm Hòa lúc này căn bản không để ý tới bọn họ, trong lòng hắn hiểu rất rõ chính mình nên chạy tốc độ như thế nào để hoàn thành quãng đường hơn 42 km.

Lúc mọi người cho rằng Nhâm Hòa sẽ không thể kiên trì được lâu thì Nhâm Hòa đã theo tuyến đường chính chạy mất hút, lúc này người vừa nói hắn chạy không xa đang há to miệng, nửa ngày cũng không nói được chữ nào, trên con đường này chỗ nào cũng có đèn, muốn hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng ai đó đoán chừng khoảng cách đã vượt quá một km mới được….

Hơn nữa ở quá trình thi đầu đằng sau, căn bản cũng không có ai nhìn thấy bóng dáng của Nhâm Hòa…..

Nhân viên công tác của các trạm giám sát trên đường đua liên tục nghe được âm thanh truyền ra từ bộ đàm: “Thiếu niên này là người tham gia cuộc thi à?”

“Mẹ nó hắn đã dùng tốc độ này chạy trong bao lâu rồi?”

“Chạy từ nơi rất xa tới đây, hơn nữa tốc độ thật nhanh!”

“Nếu như quán quân cuộc thi marathon lần này bị một đứa nhóc đoạt mất thì thật có ý tứ…”