TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 97: Có còn pháp luật hay không!

Nhâm Hòa mặc kệ Lâm Hạo trực tiếp bỏ chạy, cảm giác đánh người sau đó bỏ chạy thật kích thích. Nhưng mà trong quá trình chạy xuống lầu dưới, hắn đứng trong thang máy ngẫm lại dư vị của một màn vừa rồi, hắn có cảm giác cách thức chiến đấu của đối phương có chút chuyên nghiệp, hơn nữa ở dưới tác dụng của thuốc kích thích nôn mửa còn có thể phản kích được, rốt cuộc đối phương là người nào?

Bất quá hắn điều làm hắn càng thêm kinh ngạc hơn chính là kỹ năng đánh nhau cấp độ đại sư mà hệ thống mới khen thưởng hắn, hắn cảm giác những kỹ năng đó đã biến thành bản năng của mình rồi, ở thời khắc cú đấm đầu tiên của hắn được đánh ra, các cơ bắp của hắn như được kích thích lên vậy, giống như trong một giây có thể bùng nổ mẽ vậy!

Kích thích, đây chính là từ đúng nhất để diễn tả tâm tình hiện tại của Nhâm Hòa. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, chuyện một học sinh trung học có thể hạ đo ván Lâm Hạo trong vòng một phút nếu bị truyền đi sẽ mang đến bùng nổ như thế nào, bởi vì hắn cũng không rõ thân phận thực sự của Lâm Hạo.

Đương nhiên mấu chốt mà hắn có thể nhanh chóng chiến thắng như vậy chính là vận dụng kỹ năng nôn mửa, mặc dù cái tên thực sự quá quê mùa nhưng mà hiệu quả lại thực sự khá tốt.

Buổi tối hắn gửi tin nhắn cho Dương Tịch, nói là có một tên biến thái ở tòa nhà khách sạn bên cạnh theo dõi ngươi, ta đã đánh hắn một chầu rồi, đoán chừng sẽ thành thật hơn, nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, tốt nhất nên đề cập chuyện này với Dương Ân, bằng không nếu chuyện không may xảy ra thì hối hận không kịp.

Nhâm Hòa cảm thấy nếu lần giáo huấn này vẫn không đủ để người trẻ tuổi kia dừng tay lại thì lần sau bắt gặp chính mình sẽ không thủ hạ lưu tình nữa.

Dương Tịch rất nghe lời Nhâm Hòa, trực tiếp đem chuyện này nói với Dương Ân, sau khi nghe được lông mày đối phương lập tức nhíu lại, hắn ý thức được việc này có chỗ nào đó không đúng, chính mình vừa mới hoàn thành nhiệm vụ đã bị người khác theo dõi, ẩn tình trong đây tuyệt đối không hề đơn giản như lời của Nhâm Hòa nói, chỉ là sau khi hắn nghe mục tiêu theo dõi lần này đã bị Nhâm Hòa đánh một trận rồi, đoán chừng cũng không phải là dân chuyên nghiệp nhỉ…….

Nếu có thể bị một học sinh trung học đánh thành ra như vậy hẳn là không có gì cần lo lắn…… Đây chính là suy nghĩ chân thật trong đầu Dương Ân lúc này.

Bởi vì cả ba bên đều không hiểu mọi chuyện giống nhau nên có vẻ như hiểu lầm càng ngày càng lớn rồi….

Buổi tối lúc 12 giờ điện thoại của Lâm Hạo bỗng vang lên, Lâm Hạo lúc này còn chưa hồi phục lại sau trận nôn mửa mãnh liệt vừa rồi, có chút mệt mỏi….. Hắn bắt máy: “Alo Tinh Trần.”

“Tại sao ta nghe giọng nói của ngươi có chút suy yếu vậy?” Tinh Trần hỏi.

“Không có việc gì…..” Lâm Hạo sao có thể nói rằng chính mình vừa bị một học sinh trung học đánh ngã được! Nếu nói ra thì sau này sao còn dám nhìn mặt người khác?

“Không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện, Lâm Hạo, ngươi phải biết rằng nhiệm vụ là quan trọng nhất, nếu có tình huống gì ngoài tầm kiểm soát ngươi phải nói ra cho ta!” Tinh Trần ép hỏi.

“Mục tiêu hiện tại vừa ăn cơm xong, còn đang ở trong nhà xem TV đây, hắn có thể có chuyện gì chứ? Xung quanh cũng không phát hiện người có ý đồ gây rối!” Lâm Hạo tức giận nói.

“Vậy là tốt rồi, Lâm Hạo, vẫn là câu nói kia, ngươi ngàn vạn lần không nên cành mẹ đẻ cành con.” Vừa nói xong Tinh Trần trực tiếp ngắt máy.

Lâm Hạo bên này cảm giác nhức hết cả trứng, các nhiệm vụ lần trước mỗi khi hắn tự ý làm theo ý mình đều hoàn toàn không có chuyện gì, cho dù có hắn cũng tự tin có thể giải quyết được, nhưng lúc này đây quả thực là ngoài ý muốn, chính mình nếu nói rằng bị một học sinh trung học đấm ngã thì liệu có mấy ai tin? Chính hắn cũng không tin được!

Chỉ là tại vì cái gì lúc ấy chính mình bị nôn mửa?

Chẳng lẽ bởi vì thiếu niên kia sao? Khi hắn hồi tưởng kỹ càng lại thì khẳng định đối phương cũng không sử dụng qua vũ khí, nước thuốc hay bột gì, nếu như thật sự điều này là do Nhâm Hòa làm, thế thì Lâm Hạo lớn như vậy mới lần đầu thấy được năng lực quỷ dị này…..

Hắn cũng không lên sân thượng nữa, trực tiếp ở trong phòng lấy kính viễn vọng loại nhỏ ra quan sát, ban ngày sau khi Dương Ân ra khỏi cửa hắn lựa chọn âm thầm đi theo bảo vệ, chỉ có buổi tối mới có thể quan sát hoặc là ngồi canh gác ở dưới nhà của đối phương.

Sáng hôm sau khi hắn thường lệ ra khỏi khách sạn lấy xe để tiếp tục bảo vệ Dương Ân, kết quả vừa tới gần thì phát hiện….. Bốn cái lốp xe tất cả đều không còn hơi!

“Mẹ nó chuyện này là ai làm?” Lâm Hạo vẻ mặt bi phẫn: “Có còn pháp luật nữa hay không?” Hắn lập tức nghĩ đến chuyện này nhất định là do thiếu niên kia làm, lúc trước đối phương đứng nhìn xe của mình tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Thiếu niên kia thật sự chỉ cần nhìn một lần mà nhỡ kỹ biển số xe của chính mình, thật đúng là yêu nghiệt mà!

Đây là dạng gì trí nhớ?

Chỉ là Lâm Hạo có một chuyện không hiểu chính là vì sao đối phương sau khi nhìn thấy mình thì lại lao vô đánh nhau, hơn nữa còn phá hỏng kính viễn vọng của mình? Đúng là thần kinh!

Buổi sáng đi học hôm nay Nhâm Hòa đặc biệt chạy bộ sang nhà Dương Tịch đón đối phương đi học, bởi vì chuyện gặp biến thái tối hôm qua cho nên hắn cảm thấy nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng, an toàn nhất chính là buổi sáng mình đón đi, buổi tối đưa về, không cho tên kia cơ hội!

Nếu là gặp lại đối phương không thay đổi ý đồ thì hắn nhất định sẽ tàn nhẫn thêm một chút.

Nhưng cũng thật may mắn lốp xe của Lâm Hạo bị nổ, bằng không đoán chừng hai người sẽ gặp mặt nhau lần nữa trước cửa nhà Dương Tịch, đến lúc đó nói không chừng sẽ xảy ra chuyện khó nói gì đó.

Lúc Dương Tịch xuống lầu thấy Nhâm Hòa thì kinh hỉ nói: “Ngươi tại sao lại ở đây?”

“Đưa ngươi đi học cùng, nhưng mà ta cũng không có đi xe, chúng ta cùng đi bộ nhé!” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói.

“Đi bộ là tốt nhất, bởi vì bộ dáng ngươi đi xe kia cũng quá là nhà giàu mới nổi!”

“Ha ha, ta là bằng bản lĩnh mới làm được nhà giàu mới nổi, cần gì phải điệu thấp ngươi nói đúng không!” Nhâm Hòa nghiêm túc nói.

Trong tình yêu thời niên thiếu, hai bên đều mong muốn bày ra mọi phương diện tốt nhất của chính mình cho đối phương xem, kể cả trở thành một con người khác cũng vẫn sẽ thích thú, nhưng sau một thời gian dài sẽ mệt mỏi, bởi vì ngươi vẫn luôn mang theo mặt nạ mà làm người!

Kỳ thật ngươi cũng không có nhiều tiền như vậy, chân trước mời bạn gái ăn cơm, quay đầu thì phải ăn đất. Kỳ thật ngươi cũng không có lễ phép như vậy, chân trước ở cùng bạn gái thì ăn nói văn minh nhã nhặn, quay đầu thì cùng anh em chửi thề quên lối về.

Những ngày đầu thì toàn là ngọt ngào, sau đó thì mệt mỏi.

Nhưng là khi Dương Tịch ở bên cạnh Nhâm Hòa thì cảm giác lớn nhất của nàng chính là chân thật, hai người đều không cần giả bộ cái gì cả, tựa hồ đã nhận biết nhau rất lâu rồi, ở bên nhau thời gian dài rồi, nàng không cần kiêng dè khuyết điểm của chính mình, mà Nhâm Hòa căn bản chính là không biết xấu hổ.

Quan hệ như vậy thực sự thoải mái, được sống là chính mình.

Trên đường đi tới trường Dương Tịch vừa đi vừa hát “Dễ cháy dễ nổ mạnh” cho Nhâm Hòa nghe, mà lúc này Nhâm Hòa cũng đem phiên bản kiếp trước hát một lần cho Dương Tịch nghe xem đối phương có cảm thụ gì, hai người giống như là không hết đề tài để nói.

Chờ khi gần tới trường thì Dương Tịch đi trước, còn Nhâm Hòa thì đứng chờ ở ngã tư đường hơn 5 phút.

Quan hệ của hai người vẫn thần thần bí bí trong mắt của các bạn học, Nhâm Hòa và Dương Tịch cũng cảm thấy thú vị khi làm như vậy.

Nhâm Hòa vừa đứng chờ vừa tự hỏi nên viết bài hát thứ tám gì cho Dương Tịch, tuy rằng trong trí nhớ của hắn có rất nhiều bài hát nhưng cái khó chính là không biết chọn bài nào.

Chờ đến khi vào phòng học, Nhâm Hòa ngồi ở chỗ bỗng nhiên sáng ngời hai mắt, có một bài hát, hơn nữa cực kỳ phù hợp!