TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 62: Thật là thư tình!!!

Quyền bảo hộ trí thức của thế giới song song này thực sự rất tốt, thế cho nên đến bây giờ Côn Luân đều chưa từng có bản lậu trên internet, ngược lại là hạn chế đi sự truyền bá rộng rãi của Côn Luân.

Rất nhiều khu vực bên ngoài Tân Ký tuy rằng đã biết có một quyển tiểu thuyết võ hiệp như vậy đang được mọi người điên cuồng tìm đọc, nhưng mà bọn họ đọc không được, người muốn đọc chỉ có thể bảo bạn bè của chính mình ở khu vực Kinh Tân Ký gửi cho, nhưng số lượng như vậy dù sao cũng là quá ít.

Bất quá Nhâm Hòa cảm thấy này cũng không quá quan trọng, bởi vì Côn Luân sớm muộn gì sẽ nổi tiếng trên toàn bộ Trung Quốc.

Mọi người ở trong phòng trừ bỏ Dương Tịch, không ai có thể đoán được tác giả tiểu thuyết mà bọn họ đang thảo luận lại đang ngồi bên cạnh lắng nghe, mà Dương Tịch nhìn Nhâm Hòa say sưa ngon lành nghe những người khác thảo luận về tiểu thuyết của mình, hơn nữa thi thoảng còn gật đầu nói: Ừm, cuốn tiểu thuyết này đúng là không tồi, các ngươi thật tinh mắt.

Nàng liền nhịn không được muốn cười!

Như thế nào lại có kiểu người không biết xấu hổ như vậy đâu?!

Có người vừa nói Côn Luân viết quá tốt, Nhâm Hòa liền ở một bên nói, ừ ừ ừ, ta cũng cho là như vậy.

Hắn là thật sự không sợ trong phòng có người biết chân tướng a…… Dương Tịch ở bên cạnh nghe nghe, nhìn Nhâm Hòa chém gió ngược lại cảm thấy đây là một thú vui. Một cái thiên tài âm nhạc, viết một quyển tiểu thuyết võ hiệp cũng trở nên nổi tiếng, nếu người như vậy mà không có một chút tật xấu nào, Dương Tịch sẽ cảm thấy hắn có điểm không chân thật.

Hơn nữa cái này cũng chưa chắc xem như tật xấu.

Trong lúc đó Nhâm Hòa cũng phát hiện Hoàng Phủ Nhật này thật đúng là cái người yêu thích thể thao cực hạn chính cống, chẳng qua uống thêm chút rượu nói lời nói thật, bởi vì vấn đề dáng người của hắn, nên thật ra thường thường bị người khác chê cười, nhưng hắn chính là có mộng tưởng chơi thể thao cực hạn.

Mà Hạ Vũ Đình năm nhất đã đi làm, cũng đã tham diễn quá một ít phim truyền hình nhỏ, kinh phí thấp, một thanh niên ăn chơi khác ở Kinh Đô, vừa ăn cơm vừa xem trộm Hạ Vũ Đình, hắn làm không tốt kỳ thi đại học cũng là do Hạ Vũ Đình.

Cảm giác nhàn nhã nói chuyện phiếm này, làm Nhâm Hòa cảm thấy thật là thoải mái tự tại, thời điểm sắp tan cuộc hắn có thâm ý mà vỗ vỗ bả vai Hoàng Phủ Nhật: “Nhật ca, nếu thật sự có cơ hội, ta mang ngươi cùng nhau chơi thể thao cực hạn a.”

Bất quá không ai đem lời này để ở trong lòng, ngoại trừ Đoạn Tiểu Lâu.

Thời điểm rời đi vào buổi tối, Nhâm Hòa đuổi Hứa Nặc đi xong liền cùng Dương Tịch đi về hướng nhà nàng, Dương Tịch bỗng nhiên cười hỏi: “Côn Luân khi nào mới ra xong vậy? Liễu Oanh Oanh cùng Lương Tiêu ở bên nhau sao?”

Nàng đang nói chính là vai nam nữ chính của Côn Luân, đây cũng là vấn đề mà nàng tương đối quan tâm.

Nhâm Hòa sửng sốt một chút, hắn còn tưởng rằng Dương Tịch đều quên mất chuyện này rồi đâu, rốt cuộc lúc trước chính mình chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, cho nên vừa rồi mới không biết xấu hổ mà ca ngợi Côn Luân……

Ngọa tào, này liền có chút nhức trứng……

“Cái kia…… Côn Luân hẳn là còn có hơn ba mươi kỳ báo nữa mới xong xong, tổng cộng 95 vạn chữ, đến nỗi vấn đề mà ngươi hỏi…… Vẫn là không tiết lộ liền tốt,” Nhâm Hòa xấu hổ vuốt vuốt miệng, không nghĩ tới người ta không chỉ có nhớ rõ Côn Luân là chính mình viết, còn nghiêm túc đọc nữa.

Lại thấy Dương Tịch cười ha ha nói: “Được rồi ngươi cũng không cần xấu hổ, ta cảm thấy ngươi vừa rồi rất có ý tứ.”

Nhâm Hòa gãi gãi cằm một lát cũng bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi được lắm, từ lúc bắt đầu liền biết, kết quả liền ngồi ở bên cạnh chế giễu ta.”

“Không nói cái này, nói kế hoạch của ngươi đi,” dưới đèn đường, Dương Tịch dừng lại bước chân nói, nàng vẫn luôn chờ mong Nhâm Hòa sẽ mang cho chính mình cái dạng gì kinh hỉ ở kỳ nghỉ đông tới.

“Kế hoạch sao, thiên cơ không thể tiết lộ, tới rồi ngươi sẽ biết!” Nhâm Hòa thần thấn bí bí: “Hai ngày sau chúng ta xuất phát rời Lạc thành!”

“Đi đâu?”

“Bí mật!”

“Này, mau nói cho ta biết!” Dương Tịch giận dữ nói.

“Không thể nói, nói không phải sẽ không còn vui sao?” Nhâm Hòa tiếp tục đi phía trước, kết quả lại bị Dương Tịch kéo lại.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, thiếu niên thiếu ánh mắt chạm nhau, thời gian lúc này phảng phất như đóng băng, tâm tình Dương Tịch bỗng nhiên hoảng loạn lên, đèn nê ông trên đỉnh đầu bỗng nhiên sặc sỡ như cảnh đẹp trong mơ.

“Ngươi đợi chút,” Nhâm Hòa bỗng nhiên nói, ngay sau đó hắn đi tới siêu thị bên cạnh mua giấy viết thư cùng bút rồi ghé vào quầy thu ngân viết viết thứ gì đó,

Đứng ở dưới đèn đường, Dương Tịch sững sờ vì không biết hắn muốn làm gì, chẳng lẽ bỗng nhiên có linh cảm viết bài hát sao?

Nhâm Hòa đã viết 5 bài hát, khoảng cách 10 bài hát mà hắn hứa còn có 5 bài, cho nên Dương Tịch vẫn luôn muốn biết 5 bài hát còn lại sẽ trông như thế nào. Lần này sẽ là bài hát gì đây? Dương Tịch bắt đầu chờ mong.

Chỉ trong chốc lát Nhâm Hòa liền chạy về tới, đem tờ thư đã viết xong đưa cho Dương Tịch, Dương Tịch bỗng nhiên cảm thấy có điểm buồn cười, người này mỗi lần viết nhạc cho chính mình đều phải làm giống như thơ tình mới chịu.

Nàng nhận lấy tờ giấy tò mò mà đem nó mở ra, nhưng là lúc này, nàng bỗng nhiên lại ngây ngẩn cả người…… Lần này…… Thật là thư tình sao.

Không có khung nhạc, không có âm phù, chỉ có một đoạn lời nói.

Trong lúc nàng đang chú ý đọc chữ trên tờ giấy, giọng nói của Nhâm Hòa liền ở bên tai vang lên: “Ngươi kiêu ngạo cùng mỹ lệ trên sân khấu của ngươi, ta đứng ở ngoài sân khấu của ngươi yên tĩnh trong bóng đêm trầm mặc. Ta từng nguyện dùng tất cả thời gian hữu hạn của ta, liền như thế chăm chú nhìn, chăm chú nhìn, chăm chú nhìn, mãi cho đến lúc ta theo thời gian nước chảy hóa thành tượng đá hoặc trở thành bụi bay đi. Đó là khi ta rốt cuộc không thể chịu đựng được cô độc tịnh mịch nơi tối tăm hắc ám nữa, ta nhặt lên đóa hoa bách hợp quanh năm chưa héo tàn, đặt bên cạnh ánh đèn duy nhất.

Ngươi thấy cánh hoa theo gió phiêu thệ sao? Cánh hoa cuối cùng hóa thành tro trước đôi mắt của ta...."

Dương Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng Nhâm Hòa, Nhâm Hòa bỗng nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề mà trắng tinh, giống như một kẻ ngốc đơn thuần vậy: “Ta thích ngươi.”

“Ta cũng vậy,” Nội tâm của Dương Tịch lúc này vô cùng bình tĩnh, nàng đã tưởng tượng qua vô số lần cảnh tượng như vậy, nhưng chỉ khi nó thực sự tiến đến, nàng bỗng nhiên ý thức được trong nội tâm chính mình sớm đã tiếp nhận hết thảy rồi.

Nhưng mà nàng bỗng nhiên còn nói thêm: “Ta nghe nói ngươi trước kia từng yêu thầm Đoạn Tiểu Lâu?”

“Này, này, ngươi trở mặt quá nhanh đi?” Nhâm Hòa mặt đều đen.

“Như thế nào, chột dạ?” Dương Tịch ngẩng đầu tò mò nhìn chằm chằm đôi mắt Nhâm Hòa: “Yêu thầm liền yêu thầm chứ sao, có cái gì ngượng ngùng mà không thể thừa nhận.”

“Đi đi đi, đưa ngươi về nhà,” Nhâm Hòa lập tức xoay người bước đi, hắn cũng không có cách nào giải thích đó là chuyện trước khi hắn xuyên không, trên thực tế Đoạn Tiểu Lâu cũng không phải hình tượng mà hắn yêu thích sau khi xuyên qua, nhưng kể cả như vậy, hắn cũng không có cách giải thích.

Nhưng mà Dương Tịch sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, nàng là người vừa không quan tâm lại độc lập, ở phương diện này kỳ thật cơ bản giống nhau, nàng ở phía sau cười nói: “Được được được, không đề cập tới việc này được chưa? Vậy ngươi nói hai ngày nữa ngươi chuẩn bị dẫn ta đi nơi nào?”

“Bí mật, đến lúc đó ngươi sẽ biết!” Nhâm Hòa vẫn nhất quyết không nói, đối hắn mà nói, đây đã từng là mộng tưởng thời thiếu niên của hắn, kiếp trước hắn không có cơ hội làm như vậy, nhưng lúc này đây, hắn muốn mang theo Dương Tịch cùng đi!

Lúc này Hệ Thống Thiên Phạt tuyên bố nhiệm vụ: “Nhiệm vụ: Hoàn thành một lần sáng tác, hạn trong vòng 1 tháng, không hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt ký chủ liệt dương 100 ngày.” Nhiệm vụ này đã đến là bởi vì Nhâm Hòa sao chép phong thư tình kia, nội dung thư tình là của 《 nơi đây thiếu niên 》 kiếp trước, bộ tiểu thuyết này do Dương Khang viết. Nhưng là mẹ nó ngươi đột nhiên bắt đầu thay đổi kiểu trừng phạt này là cái quỷ gì?! Đây là cái quỷ gì trừng phạt? Lão tử mới vừa có bạn gái ngươi liền bắt đầu ra trừng phạt như vậy là ý gì?

Quả nhiên là không cho chính mình ngừng nghỉ a, vừa mới vừa tính toán trước tiên nghỉ ngơi, kết quả nhiệm vụ này liền tới rồi, bất quá lần này Hệ Thống Thiên Phạt quả thực đã nể tình, thời hạn nhiệm vụ quy định một tháng!

Nhâm Hòa càng ngày càng cảm thấy cái Hệ Thống Thiên Phạt này là có tư duy.